Mười phút sau, hai người hóa thành một cái bóng rời đi lần nữa, chỉ để lại bảo khố trống trải.
Hai người trở lại tiểu viện bỏ hoang, Tiểu Hương nghe được động tĩnh nên chạy ra, thấy hai người bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Thu dọn một chút, chúng ta nhanh chóng rời đi.
Mễ Á dứt khoát nói.
- Vâng.
Tiểu Hương gật đầu thật mạnh, bắt đầu thu dọn đồ vật đặt ở trong sân.
Nửa giờ sau, ba người phủ thêm áo choàng đen rời đi tiểu viện, đi về phía cửa thành.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ba người đi trên đường dài, Kỵ Sĩ của phủ Bá Tước vẫn còn tìm kiếm bọn họ ở xung quanh.
- Nhanh lên, các ngươi qua bên kia nhìn, không được bỏ sót bất kỳ một ngóc ngách nào!
Xa xa truyền đến tiếng ra lệnh.
Mễ Á dừng bước, cau mày nói:
- Chúng ta có còn tránh né bọn họ không?
- Không cần đâu.
Tân Tây nhàn nhạt đáp, Mễ Á nghe vậy cũng không kiên trì, tiếp tục đi về phía cổng thành.
Chẳng mấy chốc thì ba người chạm mặt bọn Kỵ Sĩ, dáng vẻ áo choàng đen che thân kín mít kia rất khiến người khác phải hoài nghi, không ngoài dự liệu cả ba lập tức bị bọn Kỵ Sĩ ngăn lại.
- Kiểm tra theo thông lệ, mau buông mũ trùm đầu xuống.
Kỵ Sĩ cầm đầu nghiêm túc lên tiếng.
Các Kỵ Sĩ còn lại tiến lên trước, bao vây ba người ở bên trong.
Tân Tây khẽ ngẩng đầu lên, tích tự như kim nói:
- Cút.
- Ngươi...
Sắc mặt của bọn Kỵ Sĩ lập tức trở nên rất khó coi, vừa định lên tiếng la rầy thì lại phát hiện mình không tài nào động đậy được.
Ngay sau đó, uy áp của Thánh giai đè lên trên người, bọn Kỵ Sĩ ngã đầy đất như quân bài domino.
Tân Tây tiếp tục bước đi, đạp lên trên người bọn Kỵ Sĩ tiếp tục tiến lên trước.
- Phanh ~~~
Tiểu Hương rụt cổ một cái, đi theo sát cô gái tai mèo.
Mễ Á quay đầu nhìn thoáng qua, phương pháp đúng là đơn giản và thô bạo, nhưng lại rất tiết kiệm thời gian.
Ba người đi thẳng một mạch không bị cản trở, mãi cho đến khi rời đi thành Phong Diễn thì cũng không có ai dám tiến lên ngăn cản họ.
Tiểu Hương quay đầu nhìn về phía sau, không nhìn thấy người theo dõi, nhưng trong lòng vẫn là rất khẩn trương.
- Chắc chúng ta rồi an toàn chứ?
Cô nhỏ giọng hỏi.
- Chúng ta vẫn luôn rất an toàn.
Tân Tây bình tĩnh đáp.
- Có Tân Tây nãi nãi ở đây, không an toàn cũng rất khó.
Mễ Á nói nửa đùa nửa thật.
Tân Tây liếc nhìn cô gái tai mèo, từ chối cho ý kiến, hơi nâng cằm lên, nói:
- Nhanh liên lạc với bệ hạ đi, hỏi rõ bước tiếp theo nên làm cái gì, đừng lãng phí thời gian nữa.
- Ta biết rồi.
Mễ Á bất đắc dĩ lên tiếng.
Ba người tìm một nơi không người, lại lấy ra linh khí phát sóng, bắt đầu liên lạc với khu vực Trung Ương.
Từ lúc có linh khí phát sóng, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì mọi người đều mang theo một kiện linh khí phát sóng, cái này thuận tiện hơn nhiều so với Trùng Cộng Hưởng.
- Ông ~~~
Linh khí phát sóng nhanh chóng được liên thông, trong hình xuất hiện gương mặt của Tiểu Tử.
- Tiểu thư Mễ Á, đại nhân Tân Tây.
Tiểu Tử ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi.
- Tiểu Tử, ta có việc tìm bệ hạ.
Mễ Á nói với giọng điệu nghiêm túc.
Đôi mắt của Tiểu Tử chớp chớp vài cái, hỏi:
- Là việc gấp sao?
Mễ Á giải thích ngắn gọn:
- Có liên quan đến viện nghiên cứu Trường Sinh.
Tiểu Tử thanh thúy nói:
- Bây giờ, bệ hạ không ở trong cung điện, có thể đến buổi tối mới trở về, nếu như không phải chuyện rất khẩn cấp thì buổi tối mới có thể liên lạc với bệ hạ.
Mễ Á nhíu mày nghi ngờ hỏi:
- Bệ hạ đi làm cái gì vậy?
Tiểu Tử giải thích:
- Phường Công nghiệp Quân Sự vừa nghiên cứu ra vũ khí mới, cho nên bệ hạ đi qua đó xem một chút.
- Vậy thì chờ bệ hạ trở về rồi ta lại liên lạc.
Mễ Á suy nghĩ một chút rồi nói.
Bá tước Hữu Tư đã chết, người của Bất Hủ Chúng hẳn là sẽ không phát hiện được trong khoảng thời gian ngắn, hành động chậm một chút cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.
Mặt của Tiểu Tử nghiêm túc nói:
- Được rồi, khi nào bệ hạ trở về ta sẽ lập tức báo cáo, đến lúc đó sẽ liên lạc lại tiểu thư Mễ Á.
- Được!
Mễ Á lên tiếng rồi cắt đứt trò chuyện.
…….
Vương quốc Huyền Vũ.
Bên ngoài Phường Công Nghiệp Quân Sự.
- Ông ~~~
Đoàn xe của quốc vương ngừng lại, Ly Nguyệt rời khỏi chỗ tài xế, đi xuống mở cửa xe đằng sau.
Mục Lương bước xuống xe, hôm nay anh mặc một thân áo bào màu vàng óng.
Nhóm hộ vệ Trung Ương cũng bước xuống xe gắn máy, đứng thành hai hàng để Mục Lương và Ly Nguyệt đi vào giữa.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vội vã vang lên, người quản lý Phường Công Nghiệp Quân Sự bước nhanh tới nghênh đón:
- Bệ hạ vạn an.
- Ừm, dẫn ta đi nhìn vũ khí mới.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Hôm nay, anh tới Phường Công Nghiệp Quân Sự là để xem vũ khí mới mà anh bàn giao được chế luyện thế nào rồi.
- Vâng, mời bệ hạ đi theo ta.
Người quản lý cung kính hành lễ.
Mục Lương cất bước đi vào nhà xưởng, Ly Nguyệt liếc nhìn nhóm hộ vệ Trung Ương, ý bảo mấy người còn lại đợi ở bên ngoài, sau đó cô xoay người đuổi theo Mục Lương.
Bên trong Phường Phường Công Nghiệp Quân Sự, các công nhân thấy Mục Lương xuất hiện đều lập tức ngừng công việc trên tay, sau khi cung kính hành lễ thì mới tiếp tục làm việc.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ba người đi lên lầu ba, phòng nghiên cứu nằm ở tầng này.
- Cọt kẹt ~~~
Người quản lý đẩy cửa phòng nghiên cứu ra, bên trong có không ít Linh Khí Sư và Luyện Khí Sư đang bận rộn, bọn hắn phụ trách biến vũ khí ở trên bản đồ giấy biến thành đồ vật thực sự.
Bộ nghiên cứu ở Phường Công Nghiệp Quân Sự và Xưởng Chế Tạo Linh Khí là hai nơi khác nhau, nơi đây phụ trách nghiên cứu vũ khí có tính sát thương, có khuynh hướng dùng trong chiến tranh hơn.
Mà Xưởng Chế Tạo Linh Khí thì có khuynh hướng nghiên cứu linh khí về sinh hoạt ví dụ như TV, lò nướng, tủ lạnh, v.v...
- Bệ hạ vạn an.
Nhóm Linh Khí Sư và Luyện Khí Sư thấy đám người của Mục Lương tiến đến, vội vàng cung kính hành lễ.
Anh điềm đạm đáp:
- Ừm, tiếp tục việc làm của các ngươi đi.
- Vâng.
Linh Khí Sư và Luyện Khí Sư vội vã đáp một tiếng.
- Bệ hạ, đây chính là vũ khí mới.
Người quản lý đi tới một góc hẻo lánh, nhấc xuống một cái hộp từ trên giá hàng lưu ly, bên trong chứa một cây súng lục.
Đúng vậy, súng lục này rất giống súng mà Mục Lương sử dụng ở kiếp trước, chỉ là chất liệu chế tạo khác nhau.
Mục Lương hơi nhướng mày, vươn tay tiếp nhận súng lục, trọng lượng trên tay không nhẹ, xác ngoài được chế tạo từ Thép Tím.
Bản vẽ súng lục là do anh vẽ ra rồi giao cho Phường Công Nghiệp Quân Sự, chưa tới hai tháng mà bọn hắn có thể sản xuất vật thực làm cho anh có chút kinh ngạc.
Anh thuần thục điều khiển súng lục, mở khóa an toàn, ngón tay để trên khóa chốt.