- Bệ hạ, bên trong có đạn.
Người quản lý sợ hết hồn.
- Ta biết.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Anh giơ tay lên nhắm nòng súng vào vị trí không người rồi bóp cò không chút do dự.
- Phanh ~~~
Viên đạn bay vụt ra ngoài, bắn bay sượt qua cái chén trên mặt bàn, bắn trúng vách tường, lưu lại một cái hố nhỏ khoảng năm centimet.
- Độ chính xác của khẩu súng lục này không được.
Mục Lương cau mày lại, quay họng súng lại, phát hiện bên trong không có rãnh nòng súng, thảo nào sẽ có sai lầm.
Tay của người quản lý run một cái, vội vàng cung kính hỏi:
- Bệ hạ, chỗ đó có vấn đề sao?
Mục Lương trầm giọng nói:
- Không có rãnh nòng súng, như vậy sẽ rất ảnh hưởng tới độ chính xác của súng lục.
- Bệ hạ, không phải chỉ có súng ngắm mới có rãnh nòng súng sao?
Người quản lý kinh ngạc nói.
- Dĩ nhiên không phải, rất nhiều súng đều có cái đó.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh lên cao, khắc rãnh nòng súng ngay tại hiện trường, điều này đối với anh mà nói là không khó.
- Két ~~~
Khí tức hàn băng trong lòng bàn tay của Mục Lương bao phủ thân cây súng, nhanh chóng làm cho Thép Tím nguội lại, trong nháy mắt bốn đạo rãnh nòng súng đã được khắc xong.
Anh lại giơ súng lục lên lần nữa rồi nhanh chóng bóp cò súng.
- Phanh ~~~
Một âm thanh điếc tai vang lên, viên đạn thành công đánh nát cái chén trên mặt bàn, đồng thời lưu lại một cái hố nhỏ ở trên tường.
- Ừm, hiện tại mới chính xác.
Mục Lương hài lòng gật đầu, thuận tay ném súng lục cho người quản lý.
Người quản lý luống cuống tay chân tiếp nhận, mở chốt bảo hiểm để tránh việc cướp cò ngộ thương người.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía người quản lý, lạnh nhạt nói:
- Tiếp tục sửa đổi đi, ở phần nòng súng cũng lắp thêm rãnh nòng súng, việc này không thêm khó.
- Vâng.
Người quản lý cung kính đáp một tiếng.
Mục Lương có yêu cầu rất cao đối với súng, nó thuận tiện mang theo mà lực sát thương lại mạnh mẽ, rất thích hợp hộ vệ Trung Ương và Tuần Cảnh Vệ sử dụng.
Khi chấp hành một ít nhiệm vụ, súng lục nhỏ gọn có thể đưa đến tác dụng xuất kỳ bất ý.
- Việc nâng cấp súng bắn tỉa thế nào rồi?
Mục Lương đột nhiên hỏi sang chuyện khác.
- Hồi bệ hạ, chúng ta vẫn còn đang nghiên cứu.
Người quản lý cúi đầu.
Vì để sản xuất hàng loạt súng ngắm, tài liệu chế luyện cần phải tiến hành thăng cấp, từ tài liệu hung thú thay đổi thành Thép Tím tạo hình, cái này cần phải tiến hành thiết kế một lần nữa.
Mục Lương nhìn về phía người quản lý, bình tĩnh nói:
- Ta không nuôi người rảnh rỗi, đừng khiến ta phải thất vọng.
- Bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nâng cấp súng bắn tỉa trong vòng một tháng.
Người quản lý kiên trì tỏ thái độ.
- Rất tốt.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
Anh và Ly Nguyệt không có ở lại Phường Công Nghiệp Quân Sự quá lâu, sau khi rời đi ngồi lên xe hơi đi đến khu vực Đông Ngoại Thành.
Mấy ngày đã có xe thú ra vào khu đông thành, tất cả đều là quý tộc và phú thương đến xem phòng, chính bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay Cục Quản Lý thu được rất nhiều kiến nghị của xe phu, nói rằng có một ít con đường ở khu đông thành quy hoạch không hợp lý.
Khu đông thành còn rất nhiều sự tình phải xử lý, anh phải đi qua đó một chuyến.
Lần này Mục Lương đi đến khu Thành Đông, ưu hóa đường xá là một trong những việc đó.
Còn có một việc, chính là muốn tiến hành xây dựng thêm trung tâm mua sắm ở khu đông thành, hắn phải đi thực địa nhìn xem.
Trung tâm mua sắm lớn ở khu đông thành sẽ tập hợp Rạp Chiếu Phim, cửa hàng ăn uống, trang phục bán lẻ và các loại cửa hàng khác, thuộc về địa điểm tiêu phí trung cao cấp.
Trung tâm mua sắm ở gần khu biệt thự, chủ yếu hướng về phía quý tộc và phú thương, đương nhiên cũng không ngăn cản dân chúng bình thường ra vào.
Trên xe, Mục Lương liếc nhìn văn kiện mang ra ngoài, là tin về khai khẩn Đồng Ruộng.
Sau khi Rùa Đen kết thúc tiến hóa, Đồng Ruộng khôi phục trồng trọt, trong đó có không ít Đồng Ruộng đã bị núi lớn thay thế, thổ địa có thể trồng trọt bị giảm bớt.
Vì thế mỗi Vệ Thành cần khai khẩn Đồng Ruộng một lần nữa, đây là việc cần thông báo lên phía trên.
Mục Lương lật nhìn vài tờ, bình thản nói:
- Việc này vốn nên để bộ nông nghiệp ở Cục Quản Lý phụ trách, tại sao lại đưa tới nơi này chứ?
- Ngươi là quốc vương, sự tình liên quan đến đất đai trong vương quốc cần ngươi gật đầu mới được.
Ly Nguyệt thanh thúy đáp.
Mục Lương thở dài một tiếng, bình thản nói:
- Chỉ cần không bị ô nhiễm, muốn dùng để trồng trọt rau xanh hoặc là cây ăn quả đều được.
Ly Nguyệt đề nghị:
- Vậy thì có thể để mỗi Vệ Thành tự quyết định.
- Ừm, loại chuyện này không cần tìm ta.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Ly Nguyệt gật đầu, ghi nhớ chuyện này.
Mục Lương thu hồi văn kiện, nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi:
- Huấn luyện Hộ Vệ Thánh Quang tiến hành thế nào rồi?
- Toàn bộ thuận lợi, hiện tại vẫn chưa có người nào bị loại bỏ.
Ly Nguyệt thanh thúy trả lời.
- Ừm, ngươi cũng chú ý nghỉ ngơi đấy.
Mục Lương ôn hòa dặn dò một câu.
- Ta đi với ngươi ra ngoài coi như nghỉ ngơi rồi.
Ly Nguyệt vịn tay vào bánh lái và đáp.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, có cô gái tóc trắng đi theo, ra ngoài thị sát sẽ không còn nhàm chán.
Sau hai mươi phút, xe hơi lái vào khu Thành Đông, chạy thẳng về phía trung tâm mua sắm đang được xây dựng.
……..
- Ông ~~~
Đoàn xe lái vào tầng tám khu Trung Ương, vững vàng dừng ở trước cung điện.
- Cùm cụp ~~~
Ly Nguyệt bước ra ghế lái rồi đi tới mở cửa xe sau, Mục Lương hơi khom lưng xuống xe.
Đoàn xe hộ vệ rời đi tầng tám Trung Ương, các tiểu hầu gái nghe được động tĩnh liền tiến tới nghênh đón.
- Bệ hạ và tiểu thư Ly Nguyệt đã trở về rồi!
Đám người Ba Phù thanh thúy hô.
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, ôn hòa hỏi:
- Bữa cơm chuẩn bị xong chưa?
- Bệ hạ đợi thêm mười phút nữa nhé, chờ cơm tẻ chín là có thể dùng bữa.
Thanh Vụ ngây thơ đáp.
- Ừm, ta đi thay quần áo khác.
Mục Lương gật đầu một cái, cất bước muốn đi về thư phòng.
- Bệ hạ, xin chờ một chút.
Tiểu Tử vội vã chạy tới.
Mục Lương dừng bước, quay đầu nhìn về tiểu hầu gái chạy tới, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bệ hạ, ban ngày tiểu thư Mễ Á muốn liên lạc với bệ hạ, nói là muốn nói chuyện về viện nghiên cứu Trường Sinh.
Tiểu Tử nói với giọng điệu nghiêm túc.
Mục Lương nhíu mày, gật đầu nói:
- Hiện tại, liên lạc với Mễ Á, ta ở thư phòng chờ.
- Vâng.
Tiểu Tử đáp một tiếng rồi xoay người trở về Phòng Liên Lạc.
Trong thư phòng, Mục Lương vừa mới thay quần áo xong thì cửa thư phòng đã bị gõ vang.
- Vào đi.
Hắn thuận miệng đáp một tiếng.