- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan uyển chuyển bước vào gian phòng.
Mục Lương quay đầu nhìn lại, tưởng rằng là Tiểu Tử, không ngờ là Nguyệt Thấm Lan trở về.
- Thế nào, không muốn gặp lại ta à?
Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn chằm chằm vào anh.
- Dĩ nhiên là không phải.
Mục Lương cười khổ một tiếng, xoay người lại vươn tay búng trán cô.
Nguyệt Thấm Lan kiêu ngạo hất cằm lên, ngồi xuống ghế dựa mềm xoa trán, lộ ra dáng vẻ mảnh mai vô lực.
- Ngày hôm nay mệt lắm phải không?
Mục Lương ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố Sinh Mệnh rồi đưa vào trong cơ thể cô.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Còn tốt, mới một ngày, chỉ hơi chút nhức đầu mà thôi.
Ngày hôm nay, cô mở hội nghị với nhóm người quản lý Vệ Thành, chủ yếu thảo luận về việc phát triển của mỗi Vệ Thành và tiến độ xây dựng khu ngắm cảnh.
- Ngươi vất vả rồi.
Mục Lương vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của cô.
Nguyệt Thấm Lan hơi híp mắt lại, chậm chạp mở miệng:
- Thoải mái quá đi ~~~
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ lần nữa, ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiểu Tử.
- Vào đi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
- Cọt kẹt ~~~
Tiểu Tử đẩy cửa vào, trên tay đang cầm linh khí phát sóng, có thể nhìn thấy mặt của Mễ Á ở trên đó.
- Bệ hạ.
Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Mễ Á vang lên.
Mục Lương ngồi thẳng lưng, nói với sắc mặt bình tĩnh:
- Nói một chút về chuyện viện nghiên cứu Trường Sinh đi.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy cũng nghiêm túc, ngồi thẳng lưng nhìn phía linh khí phát sóng.
Mễ Á nghiêm túc lên tiếng:
- Ừm, chuyện là như thế này, ta ở thành Phong Diễn điều tra tin tức cứ điểm của Bất Hủ Chúng, bất ngờ phát hiện được tin tức của viện nghiên cứu Trường Sinh...
Mục Lương im lặng lắng nghe, khi nghe tới còn có tám viện nghiên cứu Trường Sinh liên quan đến nghiên cứu Hư Quỷ, sắc mặt của anh không nhịn được trầm xuống.
Mễ Á hỏi với giọng điệu nghiêm túc:
- Chuyện xảy ra chính là như vậy, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
Cô và Tân Tây, Tiểu Hương vẫn còn ở bên ngoài thành Phong Diễn, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Mục Lương.
- Tám viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại đều ở đâu?
Mục Lương trầm giọng hỏi.
Mễ Á nghe vậy lấy ra văn kiện có được từ Hữu Tư bá tước, đọc to vị trí của viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại.
- Bên trong vương quốc Người Thú còn có viện nghiên cứu Trường Sinh, hơn nữa cách của vương thành Người Thú không xa.
Mục Lương híp mắt lại.
Sắc mặt của Nguyệt Thấm Lan trở nên nghiêm túc, lạnh nhạt nói:
- Không biết nó có liên quan với Huyền Điểu hay không?
Mục Lương nói với giọng bình tĩnh:
- Khả năng này không lớn, kết thúc cơm tối ta sẽ liên lạc với vương quốc Người Thú, đích thân dò hỏi.
- Ừm, xác thực là khả năng này không lớn.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
Mễ Á hỏi:
- Bệ hạ, có cần chúng ta đi hủy diệt những viện nghiên cứu Trường Sinh này không?
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, gật đầu nói:
- Các ngươi đi phá hủy ba viện nghiên cứu Trường Sinh gần đó, còn lại ta đây sẽ sắp xếp những người khác đi một chuyến.
Tám viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại, nhất định phải phá diệt toàn bộ trong khoảng thời gian ngắn, tận diệt Hư Quỷ còn sống, tránh để tình hình trở nên phức tạp.
Dựa vào thực lực của Tân Tây và Mễ Á, phá hủy ba viện nghiên cứu Trường Sinh đều sẽ rất nhẹ nhàng.
Nhưng năm viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại cách quá xa, dù thực lực của Tân Tây có mạnh hơn nữa thì cũng không biện pháp hủy diệt toàn bộ viện nghiên cứu Trường Sinh trong khoảng thời gian ngắn.
Mễ Á gật đầu nói:
- Được, vậy chúng ta sẽ đi đến vương quốc Áo Lạp, đi đến vương quốc Tây Phi, vương quốc Đề Nhĩ.
- Ừm, các ngươi chú ý an toàn.
Mục Lương nói với giọng nghiêm túc.
Mễ Á thanh thúy nói:
- A, có Tân Tây nãi nãi ở đây, chúng ta sẽ không sao đâu.
- Ngươi đừng cản trở là được.
Bên cạnh vang lên giọng nói của Tân Tây.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Bảo vệ tốt Mễ Á, nếu không sau này không có rượu để uống.
- Đã biết.
Giọng nói của Tân Tây mang theo sự bất mãn.
Khóe môi của Mễ Á cong lên, trong đôi mắt màu đỏ hồng chứa tia đắc ý.
- Hiện tại các ngươi đang ở đâu?
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.
Mễ Á ngắm nhìn bốn phía một vòng, thanh thúy trả lời:
- Vẫn còn đang ở bên ngoài thành Phong Diễn, chờ trời sáng lại đi đến vương quốc Áo Lạp.
Vương quốc Áo Lạp và vương quốc Chận Vũ nằm ở vị trí khác nhau, một cái ở phía đông một cái ở phía tây, Mễ Á muốn đi vương quốc Áo Lạp thì cần phải băng qua hơn phân nửa vương quốc Chận Vũ.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Các ngươi ăn cơm tối chưa?
- Chưa đâu, chúng ta vừa chuẩn bị nấu sủi cảo.
Mễ Á ôn hòa đáp.
Mục Lương đi vương quốc Thái Niết Nhĩ đưa rất nhiều thức ăn cho cô gái tai mèo, trong đó có túi sủi cảo của Mễ Nặc và tiểu hầu gái, dùng khối băng bao lại rồi bỏ vào trong ma cụ không gian chứa đựng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hư.
Anh ôn hòa nói:
- Trong khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi, khi nào trở về vương quốc Huyền Vũ, ta cho ngươi được nghỉ nửa tháng.
- Được.
Đôi mắt màu đỏ hồng của Mễ Á lập tức sáng ngời.
Nửa tháng nghỉ phép, cô có thể nghỉ ngơi thật tốt.
- Ta thì sao?
Tân Tây nghiêng đầu hỏi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ngài ở Khu Vực Trung Ương vẫn luôn thong thả, nghỉ hay không nghỉ đối với ngài chẳng có gì khác biệt cả.
Mục Lương gật đầu đồng tình, Tân Tây có thân phận đặc biệt, mặc dù là người của vương quốc Huyền Vũ nhưng nếu không có chuyện quan trọng thì anh cũng sẽ không làm cho bà ấy ra tay.
Tân Tây bĩu môi, không phản bác lời nói của Nguyệt Thấm Lan, bởi vì sự thật là như vậy.
- Còn có chuyện khác sao?
Mục Lương nhìn về phía cô gái tai mèo.
Mễ Á suy nghĩ một chút, thanh thúy nói:
- Nếu chúng ta đi vương quốc Áo Lạp, chuyện tiền trợ cấp thương vong làm sao bây giờ?
- Không vội, trễ chút thu cũng được.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, rồi nói với giọng bình tĩnh nói:
- Huống chi có tiền lệ ở vương quốc Thái Niết Nhĩ, những thế lực còn lại kia sẽ không dám không cho tiền trợ cấp.
Dưới tình huống giết gà dọa khỉ, các vương quốc còn lại cũng sẽ kiêng kỵ mà thu liễm một chút.
- Trừ phi bọn hắn cũng muốn đổi một quốc vương khác.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.
- Được rồi, ta hiểu được.
Cô khẽ gật đầu, nhìn về phía Mục Lương rồi nói:
- Không có chuyện khác.
- Ừm, chuẩn bị ăn cơm đi.
Mục Lương mỉm cười.
Mấy người lại hàn huyên vài câu rồi mới cắt đứt trò chuyện.
Sau khi kết thúc bữa tối, Mục Lương trở lại thư phòng, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt cũng đi vào.
- Tất cả ngồi đi.
Mục Lương hơi nâng cằm lên, ý bảo hai cô ngồi xuống.
Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt vừa ngồi xuống ghế sô pha thì cửa thư phòng đã bị đẩy ra, Ba Phù bưng trà nóng và mâm đựng trái cây tiến đến, đặt lên trên bàn rồi xoay người rời đi.