Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 508 - Chương 3154 - Xe Bus Khánh Thành

Chương 3154 - Xe Bus Khánh Thành
Chương 3154 - Xe Bus Khánh Thành

- Hai vị sao?

Người bán vé hỏi.

Lạp Hân gật đầu:

- Đúng vậy.

- Vậy thì tốt rồi, không cần thối tiền.

Người bán vé cười gật đầu, bỏ một đồng Huyền Vũ vào trong bao.

Cô lại lấy ra một xấp vé xe, kéo xuống hai tấm đưa cho Lạp Hân và thiếu nữ.

Người bán vé nhắc nhở:

- Vé xe cần phải giữ kỹ, trước khi xuống xe đừng đánh mất, có đôi khi cần kiểm tra vé.

- Ta biết rồi.

Lạp Hân đáp một tiếng, thuận tay bỏ vé xe vào bên trong túi áo.

Người bán vé xoay người đi ra, lần lượt thu tiền xe của những người khác.

- Đông đông đông ~~~

Bên trong buồng xe vang lên giọng nói của tài xế:

- Phía trước là trạm Trung tâm Huyền Vũ Nội Thành, hành khách ở tầng hai muốn xuống xe có thể đi xuống.

An Sắt Ni nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy được Trung tâm Huyền Vũ, cũng nhìn thấy trạm dừng chân gần đó, ven đường có vài chiếc xe buýt chậm rãi đậu sát ở bên cạnh, sau khi cửa xe mở ra thì có vài hành khách xuống xe.

Xác định không ai lại xuống xe thì xe buýt lại khởi động lần nữa, chạy đến địa điểm tiếp theo.

- Tốc độ nhanh hơn xe thú rất nhiều.

An Sắt Ni cảm thán.

Lạp Hân gật đầu đồng ý, cảm thán nói:

- Cái này không có ở những vương quốc còn lại.

Thời gian trôi qua, xe buýt số một lái ra Nội Thành, tiến vào Khu vực Đông Ngoại Thành.

- Trước đó đến trạm Đông Thành khu biệt thự số năm, muốn xuống xe hành khách xin chuẩn bị kỹ lưỡng.

Giọng nói của người bán vé vang lên ở bên trong buồng xe.

An Sắt Ni và Lạp Hân nghe vậy đều đứng dậy, rời khỏi tầng một dưới ánh mắt chăm chú của những người khác.

Chờ sau khi xe buýt dừng ở trạm, cửa xe mở ra, hai người bước cầu thang xuống xe.

- Cuối cùng cũng tới nơi.

An Sắt Ni xoay người nhìn xe buýt đã đóng cửa lại, tăng tốc chạy về phía xa.

…….

- Ta đã trở về.

Giọng nói hơi mệt mỏi vang lên.

Nguyệt Thấm Lan đi vào chính sảnh cung điện, tiện tay gỡ xuống trâm cài tóc, mái tóc dài màu xanh nước biển trơn thuận xõa xuống.

- Đại nhân Thấm Lan đã trở về, hôm nay vất vả rồi.

Đám người Ba Phù đồng thanh chào hỏi.

Nguyệt Thấm Lan thuận tay đưa trâm cài tóc trong tay cho tiểu hầu gái, hỏi:

- Cơm tối đã chuẩn bị xong chưa?

Sau khi cô giải quyết xong chuyện xe buýt thì lại đi một chuyến đến Vệ Thành Số Mười Hai và Vệ Thành Số Chín, sau đó trở về Cục Quản Lý Chủ Thành, bận rộn đến bầu trời tối đen mới trở về.

Ba Phù thu hồi trâm cài tóc, dịu dàng nói:

- Đại nhân, cơm tối còn chưa chuẩn bị xong, ngươi có muốn ăn chút gì lót dạ trước không?

- Không cần đâu, ta đến phòng làm việc nhìn xem.

Nguyệt Thấm Lan nói rồi đi về phía Thiên Điện.

Ba Phù nghĩ đến cái gì đó, nhắc nhở:

- Nếu như đại nhân muốn tìm bệ hạ vậy có thể đi thư phòng, bệ hạ không có ở trong phòng làm việc đâu.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy dừng bước, kinh ngạc nói:

- Hắn không bận rộn trong phòng làm việc nữa à!

- Vẫn chưa ạ, bệ hạ nói là đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút.

Ba Phù giải thích.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng, đổi hướng đi về phía thư phòng.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cô giơ tay gõ cửa, ưu nhã lên tiếng:

- Mục Lương, ngươi vẫn còn làm việc sao?

- Không có, vào đi.

Giọng nói của Mục Lương từ trong thư phòng truyền ra.

- Cọt kẹt ~~~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mục Lương ngồi trên long ỷ, đang lật xem một cuốn sách cổ, bìa bằng da thú đã sắp mốc meo, tò mò hỏi:

- Ngươi đang xem cái gì mà nhập thần như thế?

- Là bản chép tay của một vị Ma Pháp Sư.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

Anh ngước mắt nhìn về phía nữ nhân, thấy vẻ mặt uể oải của cô, nói nhỏ:

- Ngồi xuống trước đi, hôm nay mệt chết rồi phải không?!

- Còn tốt, có điều phải đi qua đi lại hơi nhiều.

Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng, hôm nay cô đi rất nhiều nơi, thậm chí không có thời gian để trở về cung điện ăn cơm trưa.

- Ngươi vất vả rồi.

Mục Lương thả cuốn sách cổ trong tay xuống, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai của nữ nhân.

Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan run lên, cảm giác tê dại từ bả vai truyền đến khắp người, khiến cho cả người của cô đều trầm tĩnh lại.

- Cảm giác thế nào?

Mục Lương ôn hòa mở miệng, hơi nóng rơi vào bên tai của cô.

- Thật thoải mái.

Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Lan run rẩy, đè nén tiếng rên nhẹ.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, đầu ngón tay hắn phóng ra điện lưu yếu ớt, dùng để kích thích cơ bắp, đạt được hiệu quả thả lỏng cả người.

Trong đầu Mục Lương chợt loé linh quang, có lẽ hắn có thể chế tác một loại linh khí, thông qua phóng thích dòng điện nhỏ để trị liệu hoặc hóa giải một ít chứng bệnh, đồng dạng còn có thể dùng để xoa bóp.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác cả người đều thả lỏng hơn nhiều, ngước mắt nói:

- Đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

- Nếu như không ngủ ngon thì lại tới chút nguyên tố sinh mệnh chứ?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, ưu nhã nói:

- Không cần đâu, hiện tại ta đã rất tốt rồi.

Mục Lương gật đầu, kéo qua một trang giấy trắng, viết xuống ý tưởng mới vừa loé lên, chuẩn bị lúc rảnh rỗi lại tiến hành nghiên cứu.

Nguyệt Thấm Lan nhìn nội dung trên giấy, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Linh khí chữa bệnh, liệu pháp điện?

- Ừm.

Mục Lương khẽ gật đầu, bút trong tay không ngừng, viết xuống ý tưởng trong đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhìn một hồi, không quá hiểu ý tưởng của Mục Lương, vì vậy dời mắt sang chỗ khác, hỗ trợ sửa sang lại văn kiện trên mặt bàn, tất cả đều là những văn kiện mà anh cần phê duyệt trong hôm nay.

Mười phút sau, Mục Lương để cây viết trong tay xuống, thu hồi văn kiện đã viết xong.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi:

- Mấy ngày nay ngươi ở phòng làm việc bận rộn cái gì thế?

- Làm vũ khí mới.

Mục Lương ôn hòa trả lời.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Vậy ngươi làm được chưa?

Mục Lương lắc đầu, cảm thán:

- Không có nhanh như vậy đâu, vũ khí mới chỉ là một cái thiết tưởng thôi, có rất nhiều vấn đề cần phải khắc phục.

- Không vội, bây giờ không có chiến tranh.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, ngước mắt nói:

- Nhưng chúng ta phải phòng ngừa chu đáo, tương lai sẽ xảy ra cái gì đều không xác định được, nhất định phải chế tạo vương quốc Huyền Vũ thành nơi tuyệt đối an toàn.

Anh hiểu được đạo lý cây to đón gió, bây giờ không có kẻ địch, ai biết được tương lai sẽ có hay không.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ cười, hiểu rõ Mục Lương nói đúng.

Cô nghĩ tới điều gì đó, lấy ra một phần văn kiện từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đưa tới trước mặt Mục Lương:

- Ngày hôm nay, tuyến xe buýt Chủ Thành số một đã khai thông, đây là góp ý của dân chúng gửi về Cục Quản Lý, ngươi nhìn xem một chút.

Bình Luận (0)
Comment