Mục Lương tiếp nhận văn kiện rồi nhìn thoáng qua, dân chúng góp ý rất nhiều, nhưng đa số đều là kiến nghị cá nhân, ví dụ như xây dựng trạm xe buýt mới ở trước cửa nhà mình.
Anh lật hai trang, thuận tay bỏ lại văn kiện, thở dài nói:
- Sai người sửa sang một chút vấn đề, đến lúc đó thống nhất đăng lên báo giải đáp.
- Vâng!
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười.
Cô thu hồi văn kiện rồi lại lấy ra một phần văn kiện khác, là danh sách khách mời đến dự hôn lễ.
- Cái này ngươi cũng phải xem.
Cô buông văn kiện xuống.
Mục Lương mở ra danh sách, đảo mắt nhìn qua một lượt.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Trong danh sách này có cần cắt bỏ hay là tăng thêm ai không?
Mục Lương mỉm cười, ôn hòa đáp:
- Không có, cứ dựa theo danh sách này mà phát thiệp mời đi.
- Tốt, ta sẽ sắp xếp người bắt đầu chế tác thiệp mời.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan hơi ửng đỏ, cô đã có ý tưởng đối với thiệp mời.
Mục Lương bình thản nói:
- Ừm, còn có hai mươi mấy ngày nữa, đủ để khách chạy tới đây.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Đường hàng không phi thuyền đến mỗi đại vương quốc đã khôi phục, chậm nữa, thời gian nửa tháng cũng đủ rồi.
Sau khi chiến tranh Hư Tộc kết thúc, vương quốc Huyền Vũ khôi phục đường hàng không phi thuyền đối ngoại lần nữa, tiếp nhận vận chuyển hành khách, hậu cần và các loại phục vụ khác.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừm, xây dựng phi thuyền vận chuyển cũng cần phải đẩy mạnh, tranh thủ khai thông toàn bộ đường hàng không.
Mục tiêu của anh là vương quốc Huyền Vũ đến mỗi vương quốc đại lục mới, ít nhất phải có một đường hàng không phi thuyền.
- Ta sẽ sắp xếp tốt.
Nguyệt Thấm Lan đáp ứng một tiếng.
Sau khi chiến tranh kết thúc, xây dựng chiến thuyền có thể chậm lại, cần tập trung xây dựng phi thuyền vận chuyển.
Hiện tại, xưởng đóng tàu mỗi xây mười chiếc phi thuyền thì sẽ có tám chiếc là phi thuyền vận chuyển, hai chiếc còn lại là chiến thuyền.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Hai năm là có thể thực hiện mục tiêu mà ngươi nói.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nói:
- Có lẽ chiến thuyền và phi thuyền vận chuyển chắc xây dựng tách ra, nên xây thêm một xưởng đóng tàu mới rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Như vậy cũng được, thế ngươi muốn xây xưởng đóng tàu mới ở đâu?
Mục Lương bình thản đáp:
- Xây ở Ngoại Thành đi, chờ ta làm xong chuyện trong tay rồi lại tìm nơi thích hợp lại.
- Vâng!
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của tiểu hầu gái vang lên.
- Bệ hạ, đại nhân Thấm Lan, có thể dùng bữa tối rồi ạ.
Ba Phù ngây thơ nói.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dịu dàng nói:
- Đi thôi, ăn cơm trước rồi tối nay lại bàn việc này.
- Vâng!
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười đáp, đứng dậy rời khỏi thư phòng cùng với anh.
………..
Thành Liệt Phất Cam.
Dòng người nhốn nháo trên đường cái.
Ba người Tân Tây, Tiểu Hương và Mễ Á một trước hai sau đi dọc theo con phố.
Tiểu Hương quay đầu hỏi:
- Tân Tây nãi nãi, viện nghiên cứu Trường Sinh còn lại đang ở nơi này sao?
- Ừm.
Tân Tây nhàn nhạt lên tiếng.
Thành Liệt Phất Cam là vương thành của vương quốc Đạt Tây Phi, dân số thường trú vượt hơn một trăm năm mươi ngàn người.
Đôi mắt của Tiểu Hương chớp chớp, suy đoán nói:
- Chắc viện nghiên cứu Trường Sinh này sẽ không có quan hệ với người của vương thất ở đây.
- Cái này khó mà nói trước được.
Mễ Á lạnh nhạt nói.
Sau khi phá hủy viện nghiên cứu Trường Sinh nơi này, các cô còn phải đi đến vương quốc Đề Nhĩ, cũng là mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ lần này.
- Cứ làm như biện pháp cũ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.
Tân Tây ngáp một cái.
Khoé miệng của Mễ Á giật giật, ánh mắt có chút u oán.
Ba người tìm một quán rượu nghỉ ngơi, gọi một bàn thức ăn, đây là sự tình mà các cô phải làm mỗi lần.
Theo lời nói của Tân Tây là tới cũng đã tới rồi, không thể không thưởng thức mỹ thực ở các nơi, có lẽ sẽ có phát hiện gì đó, không thể đi một chuyến uổng công được.
Sau đó các loại thức ăn được bưng lên bàn, ba người nhìn một bàn thức ăn với nhan sắc quỷ dị, tất cả đều trầm mặc.
Mễ Á chỉ vào miếng thịt có xanh biếc, quay đầu hỏi:
- Ngươi xác định cái này có thể ăn sao?
- Ngươi có thể thử trước.
Tân Tây nói với vẻ mặt không thay đổi.
- A.
Khóe miệng của Mễ Á co giật, không khỏi a một tiếng.
Thậm chí cô còn hoài nghi ông chủ ở đây đã nhận ra các cô, cho nên mới cố ý bưng lên một bàn thuốc độc.
Cho đến khi cô gái tai mèo nhìn thấy thức ăn ở trên bàn các thực khách còn lại thì suy đoán này mới biến mất.
Tiểu Hương hít một hơi thật sâu, cầm đũa lên gắp một miếng thịt, lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn, muốn cho miếng thịt vào miệng.
- Thôi thôi, được rồi, ngươi đừng ăn.
Mễ Á vội vã ngăn cản.
- Không được lãng phí, ta xem những người khác ăn đều không sao cả, để ta thử xem.
Tiểu Hương ý bảo thức ăn trên bàn của những thực khách còn lại.
Mễ Á quay đầu nhìn lại, quả nhiên có thực khách đang thưởng thức món ăn giống như bọn họ, chỉ là sắc mặt có chút một lời khó nói hết.
Cô còn muốn nói điều gì đó thì thiếu nữ đã cho miếng thịt vào miệng.
- ....
Tiểu Hương phồng má nhai thịt, chân mày nhíu chặt.
- Phun ra đi.
Tân Tây bình tĩnh nói.
- Cô lỗ ~~~
Tiểu Hương lắc đầu, nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó bưng chén nước lên uống một hơi cạn sạch.
- Quá khó ăn.
Cô ủy khuất nói.
Mễ Á cười khổ:
- Đã nói ngươi đừng ăn rồi mà.
- Chúng ta gọi cả một bàn, bỏ đi quá lãng phí.
Đôi mắt ngấn lệ của Tiểu Hương chớp chớp.
Mễ Á lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nhưng ăn hư bụng sẽ không tốt.
- Vậy được rồi, hay bây giờ chúng ta ăn mì ăn liền đi?
Đôi mắt đẹp của Tiểu Hương chớp chớp.
- Ăn thịt nướng đi.
Tân Tây đề nghị.
Mễ Á liếc nhìn nàng, vạch trần:
- Là thịt nướng để nhắm rượu đúng không?
- Có một số việc không cần phải nói ra đâu.
Tân Tây bình tĩnh nói.
Lỗ tai mèo của Mễ Á run lên, không có trả lời.
- Tỷ tỷ, nãi nãi, các ngươi không ăn những thứ này sao?
Giọng nói yếu ớt từ dưới bàn vang lên hấp dẫn sự chú ý của ba người.
Mễ Á cúi đầu nhìn lại, là một bé gái chừng sáu, bảy tuổi, cơ thể gầy trơ cả xương với mái tóc màu trắng ngang vai, cực kỳ giống dáng vẻ bị bệnh nặng. Cô hơi nhướng mày, hỏi:
- Ngươi muốn ăn à?
- Ta đói.
Đôi tay nhỏ của tiểu cô nương nắm chặt vạt áo, dáng vẻ cắn môi dưới khiến người ta thương xót.
Tân Tây nhàn nhạt nói:
- Vậy ngươi ăn đi.
- Ta thật sự có thể ăn sao?
Tiểu cô nương vội vã ngẩng đầu, giọng nói non nớt khiến người ta không đành lòng từ chối.
- Ừm.
Tân Tây nhìn cô bé rồi đối phương.
- Cảm ơn nãi nãi, cảm ơn tỷ tỷ.
Đôi mắt của tiểu cô nương lập tức đỏ hoe, nhón chân cầm lấy khay ăn trên bàn.