Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 510 - Chương 3156 - Không Cần Tồn Tại.

Chương 3156 - Không Cần Tồn Tại.
Chương 3156 - Không Cần Tồn Tại.

Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, ôm lấy thiếu nữ thả ở ghế trống bên cạnh.

- Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt.

Tiểu cô nương cảm kích lên tiếng.

Cô vươn đôi tay nhỏ, bắt một miếng thịt cho vào miệng rồi nhai ngấu nghiến, dáng vẻ ăn như hùm như sói làm cho không ít người ghé mắt.

Tiểu Hương thương tiếc, hỏi:

- Ngươi đã bao lâu không có ăn cái gì rồi?

- Lâu lắm rồi.

Giọng nói của tiểu cô nương mơ hồ không rõ, trong mồm lấp đầy thức ăn.

- Đó là bao lâu?

Tân Tây xoa xoa đầu của bé gái.

Tiểu cô nương đang nhấm nuốt chợt khựng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi mới đáp lại:

- Ba ngày.

- Ba ngày không ăn gì sao, cha và mẹ của ngươi đâu?

Tiểu Hương nghe vậy lại càng thương tiếc hơn.

Tiểu cô nương lắc đầu, nói với giọng điệu mất mát:

- Ta không biết, cha và mẹ đã biến mất rất lâu rồi, nửa năm nay ta chưa nhìn thấy bọn họ.

Mễ Á và Tiểu Hương liếc nhìn nhau, ánh mắt thương tiếc càng tăng lên.

- Thật đáng thương, ăn từ từ thôi, những thứ này đều là của ngươi.

Tiểu Hương thở dài nói.

- Cảm ơn tỷ tỷ.

Đôi mắt của tiểu cô nương bắt đầu ửng đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống.

- Đừng khóc.

Mễ Á thở dài một tiếng.

Cô lấy ra một hộp lá trà từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng, lấy vài miếng lá trà bỏ vào trong ly, rồi dùng nước nóng ngâm nở.

- Uống chút nước trà đi.

Cô nhẹ giọng nói.

- Cảm ơn tỷ tỷ.

Tiểu cô nương nói cảm ơn lần nữa, cầm ly trà thổi phù phù rồi nhấp từng ngụm nhỏ.

- Cô lỗ ~~~

Chờ đến khi một ly nước trà vào bụng, mắt thường có thể thấy được sắc mặt của tiểu cô nương đã trở nên hồng hào.

- Uống ngon ~~~

Đôi mắt của tiểu cô nương sáng ngời, giống như là lần đầu tiên uống được loại nước mỹ vị như vậy.

- Uống hai ly nữa nhé.

Mễ Á lại rót thêm hai ly trà nóng.

Đây là trà tinh thần, đối với tiểu cô nương khuyết thiếu dinh dưỡng mà nói thì nó là thứ đại bổ.

- Cảm ơn tỷ tỷ.

Tiểu cô nương cảm ơn lần nữa, đôi mắt lại ửng đỏ.

Tân Tây hỏi:

- Nhà ngươi ở nơi nào, một hồi nữa ta đưa ngươi trở về.

Tiểu cô nương lắc đầu, giọng nói trở nên thất lạc:

- Nhà ta đã không có, bị người khác chiếm đoạt rồi.

- Ai?

Mễ Á cau mày.

- Một người xấu.

Tiểu cô nương ủy khuất bĩu môi.

- Khi nào ngươi ăn no thì dẫn chúng ta đến đó.

Ánh mắt của Tân Tây lạnh xuống.

Tiểu Hương tức giận nói:

- Thế mà lại đi bắt nạt một bé gái, thật là quá ghê tởm.

Tiểu cô nương nghe vậy lắc đầu thật mạnh, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không được đâu, kẻ xấu rất lợi hại, tỷ tỷ và nãi nãi đừng đi, sẽ bị đánh.

Tân Tây nghe được sự lo lắng trong giọng nói non nớt của tiểu cô nương, sắc mặt càng lạnh hơn.

Nếu đi mà sẽ bị đánh, vậy thì thực lực Thánh giai của cô cũng không cần tồn tại nữa.

- Không đâu, Tân Tây nãi nãi rất mạnh.

Tiểu Hương lên tiếng trấn an.

- Người xấu cũng rất mạnh nha.

Đôi mắt của tiểu cô nương chớp chớp.

- Chúng ta mạnh hơn hắn.

Mễ Á nghiêm mặt đáp.

Tiểu cô nương do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Không được, ta không muốn tỷ tỷ và nãi nãi bị thương.

- Thôi, ngươi ăn trước đi.

Tân Tây thở dài một tiếng.

- Vâng.

Tiểu cô nương lộ ra nụ cười, tiếp tục giải quyết thức ăn trên mặt bàn.

Tân Tây nhìn về phía Mễ Á, nhàn nhạt nói:

- Đi hỏi thăm một chút.

- Ta biết rồi.

Mễ Á nghe vậy đứng lên, đi về phía những thực khách còn đang xem kịch vui.

- Ngao ô ~~~

Tiểu cô nương phồng má nhấm nuốt, ai không biết còn tưởng thức ăn ở quán này rất ngon, ngay cả nước canh trong khay cũng bị liếm sạch sẽ.

- Sức ăn thật tốt.

Tiểu Hương líu lưỡi, phần ăn cho ba người đã bị tiểu cô nương xử lý.

- Ăn no chưa?

Tân Tây quan tâm hỏi.

- No rồi ạ.

Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh.

…….

- Ăn no quá đi ~~~

Đôi mắt đẹp của tiểu cô nương chớp chớp, nhìn về phía Tân Tây và Tiểu Hương, cảm kích nói:

- Cảm ơn tiểu tỷ tỷ và nãi nãi.

Tân Tây quan tâm hỏi:

- Xác định đã ăn no chưa?

- No rồi ạ.

Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh.

Tiểu Hương nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tỷ tỷ, tên của ta là Đào Nhi.

Đào Nhi ngây thơ đáp, cô bé giơ tay lau miệng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

- Tới đây, ta giúp ngươi lau tay một chút.

Tiểu Hương lấy ra khăn giấy, cầm lấy ngón tay của bé gái rồi tỉ mỉ lau chùi.

- Tỷ tỷ, tay ta sẽ làm dơ khăn của ngươi.

Đào Nhi nhỏ giọng nói.

- Không có việc gì.

Đôi mắt của Tiểu Hương lộ vẻ đau lòng, tiểu cô nương hiểu chuyện làm cho người thương xót.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mễ Á trở lại bên cạnh ba người, khắp khuôn mặt toàn là sương lạnh.

- Dò hỏi được tin tức rồi à?

Tân Tây bình tĩnh hỏi.

Mễ Á lạnh nhạt đáp:

- Ừm, ở Khu thành Tây.

Thành Liệt Phất Cam được chia làm năm khu vực, theo thứ tự là Khu Thành Đông, Khu Thành Tây, Khu Thành Nam, Khu Thành Bắc và khu Nội Thành là nơi sinh hoạt của vương thất quý tộc.

- Vậy thì tới đó xem một chút.

Tân Tây chống ba tong đứng lên.

Tay nhỏ của Đào Nhi run lên, lo lắng hỏi:

- Tỷ tỷ và nãi nãi phải đi rồi sao?

Giọng nói của Mễ Á dịu xuống, nói:

- Bây giờ, chúng ta muốn đi xem nhà ngươi, đi thôi.

- A, nhưng nhà của ta có người xấu, rất nguy hiểm, đừng đi.

Đào Nhi bắt lại tay của cô gái tai mèo, dùng sức lắc đầu từ chối.

Tiểu Hương vội vàng nắm tay bé gái, trấn an nói:

- Không cần sợ, Tân Tây nãi nãi rất lợi hại, quốc vương đều không phải là đối thủ của cô.

- Thật vậy chăng?

Đôi mắt đẹp của Đào Nhi trừng lớn, đôi mắt trong veo giống như thủy tinh.

- Đương nhiên rồi, đi thôi.

Tân Tây tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên ôn hoà hết mức có thể rồi đứng lên.

Mễ Á nhướng mày nhìn về phía lão bà, lộ ra vẻ mặt sống lâu mới thấy được.

- Có việc à?

Tân Tây liếc nhìn cô gái tai mèo.

Mễ Á đáp với vẻ mặt không thay đổi:

- Không có việc gì, giải quyết chuyện của nàng ấy trước đi.

Tiểu cô nương còn muốn nói điều gì đó nhưng mà đã bị Tiểu Hương ôm lên, "bị ép" rời đi quán rượu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đám người đi về phía Khu Thành Tây, tiểu cô nương cắn môi dưới, khiến người ta nhìn ra được cô rất khẩn trương.

Mễ Á trấn an:

- Thả lỏng đi, chúng ta sẽ đoạt lại nhà ở giúp ngươi.

- Ta không cần nhà ở, ta chỉ không muốn tỷ tỷ bị thương.

Đào Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Sẽ không.

Mễ Á vỗ vỗ lưng của bé gái.

Đào Nhi cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần dần biến trắng, đã có thể nhìn thấy nhà của mình ở phía xa xa.

Bình Luận (0)
Comment