Mễ Á nhận thấy được tâm trạng của bé gái biến hóa, quan sát nhạy bén làm cho nàng biết nhà của bé gái ở đâu.
Tân Tây cũng phát giác ra, quay đầu hỏi:
- Sắp tới rồi phải không?
- Vâng.
Đào Nhi cắn môi dưới buồn bã lên tiếng.
Tân Tây nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Đâu là nhà của ngươi?
Đào Nhi không khỏi lại hỏi một câu:
- Tân Tây nãi nãi, ngươi thật sự rất lợi hại sao?
Tân Tây nhàn nhạt hù dọa:
- Cần ta đi lấy đầu quốc vương của các ngươi thì mới tin tưởng ta sao?
- Không phải, không cần.
Đào Nhi rụt cổ một cái.
- Nhà ngươi ở đâu?
Tân Tây khôi phục sắc mặt hòa ái.
Đào Nhi giơ tay chỉ phía trước, nói với giọng yếu ớt:
- Là ngôi nhà cao nhất bên kia.
Mễ Á ngước mắt nhìn lại, đó là một toà nhà gỗ ba tầng có vị trí rất tốt.
- Đi thôi.
Tân Tây bỏ lại một câu rồi đi về phía lầu gỗ.
Các cô còn chưa tới gần lầu gỗ thì đã nghe được tiếu ngữ hoan thanh truyền ra từ bên trong.
- Ha ha ha, ngôi nhà này không tệ đúng không?
Giọng nam hơi khàn khàn vang lên, nghe ra được hắn rất đắc ý.
Đào Nhi nghe được giọng nói này, cơ thể không khỏi run lên, co rúc người vào trong lòng Tiểu Hương.
- Ha ha ha ~~~
Một giọng nam khác vang lên:
- Áo Kha, cũng là nhờ ngươi có năng lực, cho nên mới dễ dàng chiếm lấy căn nhà này.
- Hì hì, ta để mắt tới nơi này rất lâu rồi.
Giọng nam khàn khàn vang lên lần nữa.
- Áo Kha, ngươi không sợ chủ nhà này sẽ trở về sao?
Giọng nam thứ ba lại vang lên.
Nam nhân phách lối lớn tiếng nói:
- Không sợ, bọn họ không về được, tuyệt đối không về được, chỉ còn lại một con bé loắt choắt sáu, bảy tuổi, nàng có thể làm gì với ta chứ?
Có người kinh ngạc hỏi:
- A, Áo Kha, sao ngươi chắc chắn như thế?
Áo Kha nhếch miệng cười, thần bí nói:
- Hì hì, bởi vì ta biết bọn họ đi đâu, đã vào chỗ kia rồi, làm sao có khả năng còn sống đi ra chứ.
- Nơi nào mà coi giữ ngươi thần thần bí bí thế.
Có người bất mãn nói.
Áo Kha lắc đầu, cười hì hì:
- Không thể nói, việc này tốt hơn hết là càng ít người biết càng tốt.
Nam nhân khác giả vờ bất mãn:
- Không phải chứ, lấy quan hệ của chúng ta, việc này vẫn không thể nói sao?
Tên còn lại nghiêm mặt, không vui nói:
- Đúng thế, lấy quan hệ của chúng ta, chúng ta biết cũng sẽ không nói ra bên ngoài, Áo Kha cứ yên tâm đi.
Áo Kha do dự:
- Cái này.....
- Cứ nói đi.
Mấy người còn lại dồn dập mở miệng, vô cùng hiếu kỳ về "chỗ đó" ở trong miệng của nam nhân.
Áo Kha quay đầu liếc nhìn phía sau, thấp giọng nói:
- Hì hì, bọn họ đã ở thương hội Hắc Xà.
- Thương hội Hắc Xà, bọn họ bị chộp tới làm nô lệ rồi sao?
Bạn thân kinh ngạc thốt lên.
Thương hội Hắc Xà buôn bán rất nhiều thứ, nhưng nổi danh nhất vẫn là buôn bán nô lệ, người ngoài vừa nhắc tới thương hội Hắc Xà, thứ đầu tiên nghĩ tới chính là mua bán nô lệ.
- Đúng vậy.
Áo Kha cười đắc ý, cầm ly rượu trên mặt bàn uống hơn phân nửa.
Dưới sự kích thích của cồn, hắn càng cười đắc ý hơn, dù sao thì cha mẹ của Đào Nhi là do đích thân hắn bán vào thương hội Hắc Xà.
Bạn thân chợt nói:
- Khó trách, vào thương hội Hắc Xà đúng là khó đi ra.
- Ha ha ha ha, uống rượu thôi.
Áo Kha nhếch miệng cười nói.
- Uống ~
Năm người chạm ly vào nhau, sau đó cầm thịt nướng trên mặt bàn cho vào miệng nhai ngồm ngoàm.
- Việc này các ngươi không thể nói ra bên ngoài đấy.
Áo Kha nhắc nhở, gương mặt cô đỏ lên vì cồn.
- Biết, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói cho ai.
Mấy người khác cũng là mặt lộ men say, đầy miệng đáp ứng.
Áo Kha thấy thế còn muốn nói cái gì, nhưng ngay sau đó cửa phòng đã bị một cước đá văng, Mễ Á lạnh lùng tiến vào trong tầm mắt của đám người.
Đào Nhi bĩu môi, nhìn cửa chính nằm trên mặt đất, rầu rĩ không vui lên tiếng:
- Cửa ngã rồi?
Tiểu Hương trấn an:
- Không có chuyện gì, một hồi nữa tỷ tỷ sẽ sửa giúp ngươi.
- Mới vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì?
Mễ Á lạnh nhạt hỏi.
Khuôn mặt của năm người kia lộ vẻ giận dữ, tức giận hỏi:
- Các ngươi là ai?
Ánh mắt của Áo Kha di động, thấy được tiểu cô nương bị Tiểu Hương ôm vào trong ngực, trong lòng lập tức thấp thỏm một chút, nhưng vừa nhìn thấy người tới đều là nữ nhân, sự lo lắng lại rơi xuống.
- Ta hỏi các ngươi, mới vừa đang nói chuyện gì?
Mễ Á gằn từng chữ.
Cô chỉ liếc một cái là đã biết thực lực của năm người, toàn bộ đều thấp hơn cấp 3, một mình nàng là có thể đánh ngã bọn hắn.
- Đừng nói nhảm với đám rác rưởi này nữa.
Tân Tây hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, uy áp kinh khủng bao phủ xuống, năm tên nam nhân đồng loạt ngã xuống đất, sắc mặt bọn hắn trở nên tái nhợt không có chút máu.
- Phốc ~~~
Năm người phun máu, khí tức uể oải, giống như là sắp chết tới nơi.
- Nãi nãi thật lợi hại….
Đào Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt.
- Khụ khụ ~~~
Năm người khiếp sợ không thôi, nhìn về phía Tân Tây với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Áo Kha run rẩy hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì?
Mễ Á lạnh nhạt nhìn xuống hắn, hỏi:
- Cha mẹ của Đào Nhi ở đâu, khôn hồn thì các ngươi nên nói ra những gì mình biết.
Áo Kha cảm giác tê cả da đầu, vội vàng nói:
- Ta nói, ta sẽ nói tất cả!
- Két ~~~
Tiểu Hương kéo ghế tới, đám người Tân Tây xếp thành một hàng ngồi xuống, mắt lạnh chờ đợi nam nhân mở miệng.
……….
Đào Nhi ngồi ở trong lòng của Tiểu Hương, đôi mắt nhìn chằm chằm Áo Kha, dường như muốn nhìn ra một cái hang ở trên mặt hắn.
Yết hầu của Áo Kha nhấp nhô, nhận thấy được ánh mắt của bé gái, sắc mặt như giấy trắng càng trở nên khó coi.
Hắn vừa nghĩ tới chuyện mình làm, càng không dám đối diện với tiểu cô nương.
- Nói đi, cha mẹ của Đào Nhi đang ở đâu?
Đôi mắt của Mễ Á híp lại, lạnh lùng nhìn nam nhân quỳ rạp trên đất.
Những người khác đều câm như hến, kéo cơ thể sợ mềm lùi ra phía sau, tỏ thái độ muốn phủi sạch quan hệ với Áo Kha.
Trong lòng của Áo Kha khó chịu vô cùng, nhưng mà lúc này hắn lại không thể nói cái gì.
Hắn liếc nhìn cô gái tai mèo, nhỏ giọng đáp:
- Ở, ở thương hội Hắc Xà.
Ánh mắt của Mễ Á trở nên lạnh lẽo, hỏi:
- Tại sao bọn họ lại ở thương hội Hắc Xà?
Miệng của Áo Kha mấp máy, gục đầu xuống thấp giọng nói:
- Bị ta bán vào đó.
- Cái gì?
Nhóm bạn của Áo Kha dồn dập trợn to hai mắt, đều lộ ra dáng vẻ thì ra là thế, khó trách hắn có thể chiếm lấy căn nhà này, hoá ra là gài bẫy người ta.
Đáy mắt của Mễ Á hiện lên sát ý, giọng nói mang theo hàn ý:
- Rất tốt, chuyện mà con người nên làm thì ngươi hoàn toàn không đụng tới.
Cơ thể của Áo Kha run lên, lời nói của cô gái tai mèo làm cho tóc gáy cả người hắn đứng thẳng.
- Ngươi đã bán cha và mẹ ta?
Đào Nhi căm tức nhìn nam nhân, bên trong đôi mắt màu xám trắng tràn đầy bi thương và cấp thiết.