- Đúng vậy….
Miệng của Áo Kha giật giật, nhỏ giọng lên tiếng.
- Người xấu, sao ngươi lại có thể bán cha và mẹ của ta chứ!
Hai mắt của Đào Nhi mở to, nước mắt rơi lã chã.
Chẳng mấy chốc thì khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái đã dính đầy nước mắt, làm cho người ta phải đau lòng.
Tiểu Hương thấy vậy thương xót không thôi, dùng tay nhỏ chà lau nước mắt trên mặt cô bé, trấn an:
- Đừng khóc, chúng ta sẽ cứu cha và mẹ ngươi trở về.
Tân Tây liếc nhìn thiếu nữ, không có tỏ vẻ gì đối với việc cô tự tiện chủ trương.
- Hu hu ~~~
Đào Nhi nghẹn ngào hô:
- Ngươi trả cha và mẹ cho ta!
- Bán bao nhiêu tiền?
Tiểu Hương tức giận hỏi.
- ....
Khóe mắt của Mễ Á giật một cái, việc này có quan trọng không?
- Ba trăm đồng Huyền Vũ.
Áo Kha mở miệng.
- Rẻ như vậy sao?
Đôi mắt của Tiểu Hương chớp chớp.
- ....
Mễ Á hít một hơi thật sâu, quay đầu trừng mắt thiếu nữ, tức giận nói:
- Ngươi câm miệng.
- Ồ.
Tiểu Hương bĩu môi.
Ánh mắt của cô gái tai mèo lóe lên, trong lòng vẫn là có chút kinh ngạc, không ngờ người của thương hội Hắc Xà lại tiến hành giao dịch bằng đồng Huyền Vũ.
Mễ Á nhìn về phía Tân Tây, ánh mắt bọn họ mang theo dò hỏi, vẻ mặt của Tân Tây không thay đổi, nói:
- Đừng nhìn ta, chính ngươi sắp xếp đi, ta không có ý kiến.
Khóe môi của Mễ Á hơi cong lên, nhìn về phía Áo Kha, ánh mắt lạnh xuống lần nữa, hỏi:
- Nói một chút về thương hội Hắc Xà đi, còn có tình huống của cha mẹ Đào Nhi, bọn họ vẫn còn ở đó sao?
Áo Kha đáp lại:
- Cái này, còn ở hay không thì ta không biết, nếu như không có bán đi thì chắc là vẫn còn ở...
Ánh mắt của Mễ Á càng lạnh hơn, nhàn nhạt lên tiếng:
- Nói về tình huống của thương hội Hắc Xà đi.
Trong lòng của Áo Kha nổi lên nghi ngờ, thương hội Hắc Xà nổi tiếng như vậy, làm sao những người này lại không biết.
Tuy là hắn nghi ngờ, nhưng cũng không dám lắm miệng đi hỏi, chỉ có thể thành thật nói hết ra những tin tức mà mình biết.
Thương hội Hắc Xà là thương hội lớn nhất thành Liệt Phất Cam, đồng thời cũng là thương hội xếp hạng thứ ba trong vương quốc Đạt Tây Phi, nghe đồn bọn họ nổi danh về buôn bán nô lệ.
Thương hội Hắc Xà có quan hệ với vương thất Đạt Tây Phi, nhưng điều này là thật hay giả thì còn không có tìm được chứng minh.
- Ta chỉ biết nhiều như vậy thôi.
Giọng nói của Áo Kha run rẩy.
Đôi mắt màu đỏ hồng của Mễ Á lóe sáng, suy tính việc đến thương hội Hắc Xà đòi người, đối phương có thể trả lại hay không.
Tân Tây lạnh nhạt mở miệng:
- Mang chúng ta đi gặp người của thương hội Hắc Xà.
- Cái này...
Cơ thể của Áo Kha run lên.
- Có chuyện gì à?
Tân Tây ngước mắt liếc nhìn nam nhân.
Áo Kha lắp ba lắp bắp hỏi:
- Không có, không thành vấn đề, đi ngay bây giờ sao?
- Không vội.
Tân Tây nhàn nhạt nói.
- A, ngài còn muốn làm chuyện khác sao?
Tiểu Hương ôm Đào Nhi nghi ngờ hỏi.
Tân Tây liếc nhìn tiểu cô nương, nói:
- Cô bé ấy ăn no rồi, chúng ta còn chưa ăn đâu.
- Đúng rồi, chúng ta còn chưa ăn cơm.
Đôi mắt của Tiểu Hương chớp chớp.
Cô nhìn đám người Áo Kha để thừa thức ăn, ghét bỏ bĩu môi.
- Ăn no bụng trước rồi lại đi.
Mễ Á gật đầu nói.
- Vâng!
Tiểu Hương đáp một tiếng.
- Chúng ta có thể đi được chưa?
Bốn nam nhân núp ở góc mặt run lẩy bẩy hỏi.
- Các ngươi muốn đi đâu?
Mễ Á lạnh nhạt nhìn lại.
Một người trong đó cười nói:
- Đại nhân, việc này không có quan hệ với chúng ta, chúng ta ở chỗ này cũng là vô dụng thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Một người khác gật đầu đồng ý.
Mễ Á lạnh lùng hỏi:
- Vì tránh việc các ngươi đi mật báo, tốt nhất là thành thật đợi ở chỗ này, hoặc là các ngươi nghĩ vĩnh cửu câm miệng?
- Chúng ta vẫn là đợi ở chỗ này đi.
Bốn người vội vàng lắc đầu, lộ ra dáng vẻ bảo bảo ngoan ngoãn.
- Hừ.
Mễ Á hơi rũ mắt xuống.
Cô lấy ra nồi lẩu tự sôi từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng, sau đó lấy ra mấy gói mì ăn liền, cà chua và rau xanh.
Tiểu Hương thanh thúy nói:
- Để ta nấu cho!
- Được rồi.
Mễ Á đáp một tiếng, nhìn Đào Nhi, dịu dàng hỏi:
- Ngươi muốn ăn một chút không?
- Có thể chứ?
Đào Nhi khóc thút thít hỏi.
- Đương nhiên có thể.
Mễ Á cười một tiếng, quả nhiên tiểu cô nương không có ăn no.
Đôi mắt của Tiểu Hương trợn tròn, ngạc nhiên nhìn chằm chằm tiểu cô nương.
- Ta ăn nhiều lắm sao?
Đào Nhi ủy khuất nói.
Tiểu Hương trầm mặc một lúc, hỏi:
- Trước kia nhà ngươi rất giàu có à?
Không có một chút của cải, sợ là nuôi không nổi tiểu cô nương.
- Ta không biết.
Đào Nhi hút nước mũi nói.
- Có thể ở nhà lầu ba tầng, có chút của cải.
Tân Tây nói với giọng điệu nhàn nhạt.
- Cũng đúng.
Tiểu Hương chợt nói.
Cô không lại nói chuyện phiếm, thuần thục bắt đầu nấu mì ăn liền, chẳng mấy chốc trong nhà đều là hương vị của mì ăn liền.
Yết hầu của Áo Kha nhấp nhô, hoàn toàn tỉnh rượu.
Bốn người núp ở góc cũng tỉnh rượu, từng đôi mắt trông mong nhìn ché mì ăn liền bốc hơi nóng.
- Nhìn cái gì hả?
Mễ Á liếc nhìn mấy người.
- Không có gì.
Mấy người vội vàng cúi đầu.
- Tê lưu ~~~
Mễ Á ngồi xuống, tiếp nhận chén mì ăn liền mà Tiểu Hương đưa tới.
- Ăn ngon thật ~~~
Đôi mắt của Đào Nhi sáng ngời, còn có thể nhìn thấy một chút nước mắt, viền mắt vẫn còn ửng đỏ.
- Ăn đi, tối nay đi tìm cha và mẹ của ngươi.
Tân Tây bình tĩnh nói.
- Vâng.
Đào Nhi gật đầu thật mạnh.
Cô dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó ăn hết chén mì này tới chén mì khác.
- ....
Mễ Á và Tiểu Hương đều xem ngây người, hoài nghi nghiêm trọng tiểu cô nương là Thao Thiết chuyển thế, rõ ràng cái bụng không lớn, sao lại có thể chứa nhiều thức ăn như vậy.
Khóe miệng của Tân Tây co giật, hỏi:
- Ăn no không?
- Đủ rồi, lần này ta thật sự no rồi.
Đào Nhi thẹn thùng đáp lại.
- Vậy là tốt rồi.
Tiểu Hương thở phào một hơi, nhìn đáy nồi, ngay cả nước mì đều bị tiểu cô nương uống sạch không còn một giọt dư thừa.
Mấy người đơn giản dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát đi thương hội Hắc Xà đòi người.
Mễ Á hờ hững nói:
- Dẫn đường đi.
- Vâng.
Áo Kha vội vã đáp một tiếng, rất sợ chọc giận chúng nữ.
Trước khi rời đi, Mễ Á nhìn bốn nam nhân núp ở một góc, lạnh lùng nói:
- Bây giờ các ngươi có thể lăn.
- Vâng, vâng, vâng, cảm ơn đại nhân, chúng ta lập tức rời đi!
Bốn người mừng phát khóc, lập tức ba chân bốn cẳng chạy thoát.
…….
Thành Liệt Phất Cam.
Tổng bộ Thương hội Hắc Xà ở khu Thành Nam, chiếm cứ vị trí tốt nhất trên con đường lớn khu Thành Nam.
- Cộp cộp cộp ~~~
- Mấy vị đại nhân, thương hội Hắc Xà ở ngay phía trước.
Áo Kha cười lấy lòng nhìn về phía đám người Tân Tây.
Mễ Á ngước mắt nhìn lại, hai bên đường lớn đều là cửa hàng, đa số đều là buôn bán nô lệ.