Tân Tây lạnh nhạt nhìn lại, hỏi:
- Ngươi chính là Hắc Xà?
- Đúng thế.
Hắc Xà híp mắt lại, quan sát dáng vẻ Tân Tây, chỉ cảm thấy xa lạ.
Mễ Á giành nói trước:
- Chúng ta chỉ cần tìm hai người, tìm được rồi thì sẽ rời đi.
Hắc Xà nhìn không thấu Tân Tây, cảnh giác trời sinh khiến hắn không có xúc động ra tay lỗ mãng, mà là hỏi:
- Là hai người nào?
- Đào Ma Phu và Phương Ny.
Mễ Á lạnh nhạt đáp.
Đào Ma Phu, Phương Ny là tên của cha mẹ Đào Nhi.
- Đào Ma Phu, Phương Ny...
Hắc Xà cau mày, không hề ấn tượng đối với hai người kia, nghĩ đến không phải là người có thân phận gì, bằng không thì hắn sẽ không có ấn tượng.
Hắn suy nghĩ vài giây, sau đó quay đầu dặn dò:
- Đi thăm dò một chút.
- Vâng!
Người của thương hội Hắc Xà đáp một tiếng, vội vàng xoay người trở về.
- Mời mấy vị theo ta vào trong.
Hắc Xà bình thản nói.
………
Tầng tám khu vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
- Cộc cộc cộc ~~~
Bên trong cung điện, Ly Nguyệt gõ cửa thư phòng.
- Vào đi.
Giọng nói của Mục Lương từ trong thư phòng truyền ra.
- Cọt kẹt ~~~
Ly Nguyệt đẩy cửa mà vào, thấy Mục Lương vừa để cây viết trong tay xuống, trên mặt bàn là một chồng văn kiện thật dày.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng, nhướng mày hỏi:
- Sao trông vẻ mặt của ngươi nghiêm túc như vậy, là có chuyện gì à?
- Mễ Á truyền tin tức trở về, nói là nổi lên xung đột với thương hội Hắc Xà.
Ly Nguyệt tóm tắt bằng một câu.
Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Thương hội Hắc Xà à? Ta nhớ hình như đó là thương hội xếp thứ ba trong vương quốc Đạt Tây Phi sao, bọn họ nổi lên xung đột gì thế?
Vương quốc Huyền Vũ và thương hội Hắc Xà là có giao dịch hàng hóa, mì ăn liền, rượu, lá trà, đồ sứ, đơn đặt hàng ở thương hội Hắc Xà đều không nhỏ.
Ly Nguyệt ngồi xuống, nói tường tận chuyện đã xảy ra.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, chợt nói:
- Vì vậy, nhóm Mễ Á là thấy việc nghĩa hăng hái làm, đang xuất đầu vì tiểu cô nương tên là Đào Nhi kia.
- Có thể hiểu như vậy.
Ly Nguyệt gật đầu một cái, nói bổ sung:
- Nhưng bởi vì chuyện này mà bọn họ đã nổi lên xung đột với thương hội Hắc Xà.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, bình thản nói:
- Có Tân Tây ở đó, an toàn của các cô ấy không có vấn đề.
- Còn về thương hội Hắc Xà, nếu như bọn họ không muốn tiếp tục hợp tác, vậy thì dừng buôn bán thôi.
Hắn ngước mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng.
Căn cứ tình báo hiện có, hắn đã biết thương hội Hắc Xà có liên quan đến nghề nghiệp buôn bán nô lệ, điều này làm cho hắn chán ghét.
Lời nói của đối phương hoàn toàn không có trọng lượng, còn có rất nhiều xin hợp tác với vương quốc Huyền Vũ.
Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Ta hiểu được.
Mục Lương bình thản nói:
- Nhắc nhở các cô, đừng quên chuyện của viện nghiên cứu Trường Sinh, mau sớm giải quyết hết.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp một tiếng.
- Còn có chuyện khác sao?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên một tia lo lắng, nhẹ giọng nói:
- Còn có một việc, Hư Quỷ chạy trốn bên phía Cầm Vũ vẫn chưa có tung tích.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, thở dài nói:
- Việc này khá là phiền toái, có lẽ ta phải tự mình đi một chuyến thôi.
Dựa vào thực lực bây giờ của hắn, toàn lực thi triển năng lực Pháp Tắc Thổ, không tới nửa tháng tuyệt đối có thể tìm ra Hư Quỷ chạy trốn.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Chờ một chút đi, có lẽ vài ngày nữa Cầm Vũ sẽ báo tin tức tốt.
- Hy vọng là vậy đi.
Mục Lương nhẹ gật đầu, nghĩ tới những viện nghiên cứu Trường Sinh khác, hỏi:
- Tình huống của những người khác thế nào rồi?
- Hi Đức Vưu Kỳ đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Viện nghiên cứu Trường Sinh ở vương quốc Người Thú đã tìm được, Ôn Sa đã đi xử lý, qua hai ngày hẳn là sẽ có tin tức tốt truyền về.
Trải qua điều tra và tìm Thú Vương Huyền Điểu hỏi thăm, viện nghiên cứu Trường Sinh trong vương quốc Người Thú không có quan hệ với tộc Người Thú.
- Xem như là tin tức tốt.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Ly Nguyệt phất tay qua ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra một phần văn kiện rồi đưa cho nam nhân:
- Đúng rồi, đây là tình báo thu thập được có liên quan tới viện nghiên cứu Trường Sinh và Bất Hủ Chúng.
Ngoại trừ chín viện nghiên cứu Trường Sinh liên quan đến nghiên cứu Hư Quỷ, Mục Lương còn quyết định đi tìm những viện nghiên cứu Trường Sinh khác, đồng thời giải quyết tổ chức Bất Hủ Chúng.
Mục Lương tiếp nhận văn kiện lật xem, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, ra lệnh:
- Sắp xếp xong xuôi, toàn lực phá hủy những viện nghiên cứu Trường Sinh này.
- Vâng.
Ly Nguyệt nghiêm mặt đáp ứng, cô đứng lên, thuận miệng hỏi:
- Hôm nay ngươi không cần đi phòng làm việc bận rộn sao?
- Ngày hôm nay thả lỏng một chút, vũ khí ma pháp trận mới xảy ra chút vấn đề, phải nghiên cứu lần nữa.
Mục Lương bình thản đáp.
- Ừ, vậy ngươi mau lên.
Ly Nguyệt mềm nhẹ mở miệng, chuẩn bị đi an bài chuyện mới vừa đàm luận.
Cô gái tóc trắng đi rồi, Mục Lương tiếp tục nghiên cứu ma pháp trận.
Chỉ là anh mới cầm bút lên không bao lâu thì cửa thư phòng đã bị gõ lần nữa.
- Mục Lương, ta vào được không?
Ngoài thư phòng vang lên giọng nói của Mễ Nặc.
- Vào đi.
Mục Lương lên tiếng.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa bị đẩy ra, Mễ Nặc chắp tay sau lưng đi vào thư phòng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Mục Lương cảm giác như tâm được chữa khỏi, hắn đặt cây viết trong tay xuống, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay, ngươi không đi Trường Học à?
- Ngày hôm nay ta không có tiết nha.
Mễ Nặc ngây thơ đáp.
Mục Lương khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào hai tay giấu sau lưng của cô gái tai thỏ, tò mò hỏi:
- Ngươi đang giấu thứ tốt gì đấy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc ửng đỏ, đi tới trước mặt Mục Lương rồi lấy ra thứ giấu ở phía sau.
Đó là vài món quần áo với màu sắc khác nhau, chỉ có điều kích cỡ không khỏi phải dành cho người trưởng thành mặc, thích hợp để cho bảo bảo mới vừa sinh ra hoặc đứa bé chừng vài tuổi.
Mễ Nặc ngây thơ nói:
- Đây là quần áo ta làm cho đứa bé của ngươi.
Yết hầu Mục Lương của nhấp nhô, tiếp nhận quần áo trong tay của cô gái tai thỏ, tỉ mỉ lật xem từng món một.
Trang phục đều được làm vải vóc mềm mại nhất, trên áo còn có một cái mũ quả dưa, mặt trên may hai cái trang sức hình tai thỏ.
Mễ Nặc ngây thơ nói:
- Ta không biết chị Hồ Tiên sẽ sinh nam hay nữ, cho nên không dám chọn vải có màu quá tươi tắn, như vậy dù là nam hay nữ thì bảo bảo đều có thể mặc.