Trong lòng của Mục Lương cảm động không thôi, giơ tay lên xoa xoa đầu của cô gái tai thỏ, ôn hòa nói:
- Ngươi có lòng rồi, những thứ này đều rất tuyệt.
Mễ Nặc nói nhỏ:
- Phải rồi, ta còn để lại một cái lỗ ở trên quần, mặt trên còn có nút buộc, như vậy bảo bảo có đuôi hay không thì đều mặc được nha.
Dưới cái nhìn của cô, em bé do Hồ Tiên và Mục Lương sinh ra sẽ có đuôi giống như cô gái đuôi hồ ly.
- Những quần áo này ngươi làm trong bao lâu?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
- Không đến năm ngày đã làm tốt rồi.
Mễ Nặc thanh thúy nói.
Mấy buổi tối nay, cô đều cặm cụi may vá quần áo, ban ngày không có việc gì cũng sẽ trốn ở trong Thiên Điện vội vàng hoàn thành.
- Ngươi vất vả rồi.
Mục Lương cảm động.
Mễ Nặc cười tươi như hoa, nói:
- Ngươi thích là tốt rồi, đứa bé của ngươi và Hồ Tiên chắc là cũng sẽ thích.
- Sẽ thích.
Mục Lương cười một tiếng.
Mễ Nặc ngây thơ nói:
- Nếu như không thích thì ta lại làm quần áo khác, đến lúc đó nếu như bé gái thì ta có thể mặc váy cho cô bé.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, anh không biết Hồ Tiên sẽ sinh nam hay nữ, cũng không có ý định lợi dụng năng lực để biết trước, như vậy sẽ không có sự bất ngờ.
Đối với anh mà nói, con của anh dù là nam hay là nữ thì anh đều thích như nhau.
Mục Lương vỗ vỗ đầu của cô gái tai thỏ, ôn hòa nói:
- Loại chuyện như vậy có thể để người phía dưới đi làm.
Mễ Nặc lắc đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Vậy không được, ta muốn tự tay làm trang phục cho đứa bé đầu tiên của ngươi.
Mục Lương khẽ mỉm cười, nói:
- Hồ Tiên mà biết được, cô ấy sẽ trách ngươi đoạt việc làm mẹ với cô ấy.
- Không có đâu, mỗi ngày chị Hồ Tiên phải bận rộn như vậy, loại chuyện nhỏ này để ta làm là tốt rồi.
Khuôn mặt xinh xắn của Mễ Nặc ửng đỏ.
- Cũng đúng.
Mục Lương cười khẽ gật đầu.
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, hỏi:
- Mục Lương, ngươi dự định muốn bao nhiêu đứa bé thế?
Mục Lương suy nghĩ một chút, đáp:
- Bao nhiêu cũng được, ta nuôi được hết.
- Ta hiểu rồi!
Đôi mắt của Mễ Nặc sáng ngời.
- Ngươi hiểu cái gì?
Đôi mắt của Mục Lương lộ vẻ nghi ngờ.
- Không có việc gì, ngươi tiếp tục bận việc đi, ta trở về đây ~~
Mễ Nặc hờn dỗi nói, đứng dậy rời đi thư phòng với tâm trạng vui mừng.
……..
Tổng bộ thương hội Hắc Xà.
Bên trong phòng tiếp khách lầu ba.
Hắc Xà giơ tay ra hiệu:
- Mấy vị, mời ngồi.
Mễ Á và Tân Tây đi vào phòng khách nghe vậy ngồi xuống, dáng vẻ lạnh nhạt không sợ hãi làm cho ánh mắt của Hắc Xà lấp lóe, không nhịn được suy đoán thân phận của mấy người lần nữa.
Tiểu Hương nắm tay Đào Nhi ngồi ở bên cạnh Tân Tây, như vậy khiến cô có cảm giác an toàn.
Áo Kha hoảng loạn đứng ở bên cạnh cô gái tai mèo, chỉ là ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía cánh cửa, ý tưởng muốn chạy trốn vẫn luôn ở.
Mễ Á lạnh lùng nói:
- Ngươi dám rời đi một bước, ta lập tức đánh gãy chân của ngươi.
- Không dám.
Trong lòng của Áo Kha căng thẳng, vội vàng lắc đầu tỏ thái độ.
Đôi mắt của Hắc Xà lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn Áo Kha vài lần, hắn có chút ấn tượng đối với nam nhân đưa hàng hóa qua đây mấy lần, chỉ là không thèm để ý đối phương là ai.
Hắn ngồi xuống, chẳng mấy chốc có hầu gái tiến đến châm trà rót nước.
- Mấy vị, uống trà trước đi, chúng ta chậm rãi nói chuyện phiếm.
Hắc Xà giơ tay ra hiệu.
Tân Tây liếc nhìn nước trà trong ly, nhàn nhạt nói:
- Không cần, chúng ta tìm được người thì sẽ rời đi.
Mễ Á cũng không cầm lấy ly nước trà ở trên mặt bàn, không biết bên trong có độc hay không, sao cô có thể tùy tiện uống được.
Tiểu Hương thấy thế cũng không vươn tay, ôm lấy tiểu cô nương nhìn về phía Hắc Xà.
- Việc này phải cần thời gian.
Hắc Xà bình tĩnh nói.
- Cần bao lâu?
Mễ Á thanh lãnh hỏi.
Cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này, khu vực Trung Ương đã hồi âm, hy vọng các cô mau sớm giải quyết chuyện viện nghiên cứu Trường Sinh ở đây.
Hắc Xà nói với vẻ mặt không thay đổi:
- Thương hội Hắc Xà phụ trách nô lệ mỗi ngày không có tám trăm thì cũng có năm trăm người, các ngươi muốn tìm người vẫn là đưa tới hai tháng trước, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày mới có thể điều tra rõ ràng.
- Hai ngày?
Đôi mắt màu đỏ hồng của Mễ Á híp lại.
Tân Tây hờ hững mở miệng:
- Quá lâu.
- Không còn cách khác, đích xác là cần thời gian lâu như vậy.
Hắc Xà nhún vai, lộ ra vẻ mặt ta cũng rất khó xử.
Ánh mắt của Mễ Á lấp lóe, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hắc Xà, hỏi:
- Các hạ xác định thời gian là hai ngày sau sao?
- Đương nhiên rồi.
Hắc Xà mỉm cười đáp.
Mễ Á rũ mắt xuống im lặng vài giây, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tân Tây, bình tĩnh nói:
- Tân Tây nãi nãi, việc này giao cho ngài xử lý, ta sẽ giải thích với bệ hạ sau.
- Ta đã nói rồi mà, đừng lãng phí thời gian với hắn ta.
Tân Tây nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Là lỗi của ta.
Mễ Á gật đầu đồng tình.
Hắc Xà cau mày, không biết hai nữ nhân này đang đánh câu đố cái gì, nhưng mà ngay sau đó hắn đã biết ý trong lời của hai người.
Bóng đen hiện lên, một bàn tay tràn đầy nếp nhăn đặt lên trên đầu nam nhân, uy áp Thánh giai kinh khủng ập xuống.
Đôi mắt của Hắc Xà co rút kịch liệt, trố mắt nhìn chằm chằm lão bà đột nhiên xuất hiện trước mặt, phát hiện mình hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Tân Tây hơi cúi đầu, nói với giọng điệu lạnh nhạt:
- Ta hỏi lại lần nữa, tìm được hai người kia cần bao lâu?
- Lập, lập tức!
Hắc Xà nuốt nước miếng đáp.
Nếu như hắn cảm giác mình nói trễ mấy phút thì đầu sẽ nổ tung như dưa hấu.
Tân Tây hài lòng nói:
- Rất tốt, tính kiên nhẫn của ta không cao, hy vọng ngươi nhớ kỹ.
Yết hầu của Hắc Xà nhấp nhô, người chảy mồ hôi ròng ròng, nói:
- Nhớ, nhớ kỹ rồi….
Trong lòng hắn khiếp sợ không gì sánh được, thực lực của lão bà trước mắt này quá mức khủng bố, có thể là cường giả Vương giai hay Chí Tôn, thậm chí là Thánh giai.
Hắc Xà chợt nghĩ tới điều gì đó, run giọng hỏi:
- Xin hỏi các hạ là từ đâu tới?
Tân Tây thả tay xuống, tùy ý liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Làm sao, đoán được rồi à?
- Vương quốc Huyền Vũ?
Hắc Xà mở miệng.
Nếu quả thật lão bà trước mắt là cường giả Thánh giai, như vậy khả năng lớn nhất chính là người của vương quốc Huyền Vũ, trừ cái đó ra thì hắn không thể nhớ đến thế lực khác.
- Còn không tính là quá ngu ngốc.
Tân Tây hừ lạnh một tiếng.