Ở sâu bên trong sơn mạch Hi Ân Lai.
Mã Nhi chống một cây gỗ, trọng lượng nửa người người hướng về phía trước, một bước thâm một bước thiển đi trên đường núi.
Ở trước mặt cô là Cầm Vũ phụ trách mở đường.
Cổ tay của cô chỉ cần xoay một cái, trường kiếm sắc bén lập tức chém đứt toàn bộ bụi cây cao hơn nửa người, dọn ra một con đường để đi tới.
- Hộc hộc ~~~
Mã Nhi thở phì phò, quần áo trên người đã sớm ướt nhẹp mồ hôi, cô đã không nhớ đây là lần thứ mấy quần áo bị mồ hôi làm ướt.
Cô dành ra một tay chỉnh sửa mái tóc rối tung sau đầu, mệt mỏi chớp mắt, mồ hôi trên lông mi rơi xuống.
Cầm Vũ không hề quay đầu lại, tiếp tục dọn dẹp lục thực cản đường, thỉnh thoảng đe dọa những ma thú trốn ở chỗ tối nhìn trộm các cô.
- Răng rắc ~~~
Cổ tay của cô xoay một cái, trường kiếm trong tay chém đứt một con rắn độc núp trong bóng tối chờ cơ hội khởi xướng công kích thành hai khúc.
- Phốc ~~~
Rắn độc mất đi nửa cái đầu chắc chắn phải chết, thân rắn to bằng cổ tay vẫn còn đang giãy giụa.
Trên đường đi, Cầm Vũ đã đánh chết không biết bao nhiêu rắn độc và mãnh thú, chỉ có số ít ma thú thông minh một chút biết đi đường vòng trốn tránh.
- Lại là rắn độc, không thể ăn.
Cầm Vũ vung trường kiếm xuống, ném rớt vệt máu trên thân kiếm.
- Tư lạp ~~~
Tia chớp màu tím uốn quanh trường kiếm, bốc hơi huyết dịch còn lưu lại.
Mã Nhi nhìn rắn độc chết đi với sắc mặt chết lặng, cô đã sớm quen với việc này rồi.
- Đại nhân, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút sao?
Giọng nói của cô khàn khàn.
Cô sắp không chịu đựng nổi nữa, tim phổi đều kêu gào kháng nghị, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc và đau đớn, đây là biểu hiện vận động dữ dội trong thời gian dài.
- Hôm nay, ngươi đã nghỉ ngơi ba lần rồi.
Cầm Vũ quay đầu nhìn về phía thiếu nữ.
- ...Là ta quá yếu.
Mã Nhi hậm hực nói.
- Phù ~
Cầm Vũ thở dài một tiếng, có chút hối hận vì đã mang theo thiếu nữ, trên đường đi tới đối phương đã nghỉ ngơi không biết bao nhiêu lần, mà hiện tại lại không có manh mối về linh thú.
Mã Nhi cũng thi triển ma pháp vong linh hai lần, làm cho ma thú đã chết trong dãy núi Hi Ân Lai tìm giúp Sa Già, đồng dạng không có kết quả.
Cầm Vũ suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.
Trong lòng của Mã Nhi khẽ động, hỏi:
- Đại nhân không nghỉ ngơi sao?
- Ta đi trước nhìn xem, một chút nữa trở về đón ngươi.
Cầm Vũ bình tĩnh nói.
Từ đây tới hôn lễ của Mục Lương chỉ còn lại ba ngày, nếu hôm nay lại không có manh mối về Sa Già, cô đành phải rời đi sơn mạch Hi Ân Lai trở về vương quốc Huyền Vũ.
- A?
Mã Nhi mấp máy môi, nhìn vào đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ, không từ chối được.
- Được rồi, ta ở chỗ này chờ đại nhân trở về.
Cô thành thật gật đầu.
Cầm Vũ gật đầu, lấy ra thức ăn từ trong ma cụ không gian chứa đựng rồi đặt bên cạnh thiếu nữ, dặn dò:
- Ừm, đây là nước và thức ăn, ngươi chú ý an toàn.
- Vâng.
Mã Nhi dựa vào thân cây đáp lại.
Cầm Vũ liếc nhìn thiếu nữ, sau đó xoay người đi vào sâu bên trong sơn mạch Hi Ân Lai.
- Ai ~
Mã Nhi thở dài một hơi, ủy khuất bĩu môi, phạm vi xung quanh thật sự quá an tĩnh.
Cô cầm bình nước uống mấy ngụm, yết hầu lập tức thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới phát hiện nước trong bình có pha vài miếng lá trà Tinh Thần, để cho trái tim và phổi của cô được làm dịu.
Mã Nhi ôm lấy bình nước, nghĩ thầm:
- Đại nhân chỉ là nghiêm khắc ở ngoài miệng thôi.
Thiếu nữ lại mở ra hộp đựng thức ăn, bắt đầu thưởng thức mỹ thực bên trong.
- Ăn ngon thật.
Trên mặt của Mã Nhi lộ ra vẻ thỏa mãn.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Đột nhiên, bụi cây cách đó không xa chợt đung đưa, lập tức làm cho thiếu nữ trở nên cảnh giác.
- Ừng ực~~~
Yết hầu của cô chuyển động, nhìn chằm chằm bụi cây đang đung đưa.
- Là gió sao?
Mã Nhi thấp giọng lẩm bẩm.
Qua một hồi lâu, bụi cây không lay động, tâm lí của thiếu nữ dần dần thả lỏng.
Cô tiếp tục ăn cơm, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bụi cây có dị động kia.
Mã Nhi khẽ nhíu mày, thấp giọng tự lẩm bẩm:
- Thật sự là gió sao?
- Xoạch ~~~
Một giọt nước nhỏ bé từ trên cao rơi xuống, tinh chuẩn nhỏ xuống trên trán thiếu nữ.
- Trời mưa sao?
Mã Nhi sửng sốt một chút, vươn tay lau đi giọt nước trên trán, lúc này mới phát hiện xúc cảm của thứ này rất ghê tởm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên cao, thấy được một sinh linh toàn thân màu trắng đang ngồi xổm ở trên nhánh cây, há miệng thèm nhỏ dãi.
- Đây là thứ gì?
Đồng tử của Mã Nhi co rút lại, lúc này mới hiểu được thứ vừa rồi trên trán nàng căn bản không phải nước mưa, mà là nước bọt của sinh linh màu trắng kia.
Nó có một bộ lông nhung màu trắng tinh, một đôi mắt có thể nhiếp nhân tâm phách, ngoại hình chỉnh thể là gấu con màu đen trắng, chỉ là phần lưng của nó có một cặp cánh trong suốt, mỏng như là cánh ve.
Lúc này nó ngồi xổm ở trên nhánh cây, đôi mắt như trong suốt kia đang nhìn chằm chằm vào hộp đựng thức ăn trong tay thiếu nữ.
Mã Nhi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác nhìn chằm chằm sinh linh màu trắng kia.
Một người một thú cứ trừng mắt như vậy, một lúc lâu sau, không ai ra tay.
Mã Nhi chớp mắt, lưu ý đến ánh mắt của sinh linh màu trắng, thử thăm dò giơ hộp đựng thức ăn về phía trước.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sinh linh màu trắng lay đầu qua lại, đôi cánh trong suốt trên lưng hơi run lên, nó khẽ nhếch miệng, nước miếng càng chảy nhiều hơn.
- Muốn ăn sao?
Mã Nhi hơi nhướng mày.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sinh linh màu trắng lại phát ra tiếng cô lỗ lần nữa, cực kỳ giống mèo bị vuốt ve đến thoải mái.
Mã Nhi quan sát tỉ mỉ sinh linh màu trắng, so sánh nó với các loại ma thú trong trí nhớ, phát hiện đều không phù hợp, đây là sinh linh mà mình không quen biết.
- Ngươi là ma thú gì thế, ta chưa bao giờ nhìn thấy loài nào giống như ngươi.
Nàng thử thăm dò lên tiếng.
Sinh linh màu trắng nghiêng đầu, không có lên tiếng đáp lại.
Mã Nhi do dự lẩm bẩm:
- Xem ra là không có nguy hiểm...
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sinh linh màu trắng đi qua đi lại trên nhánh cây, đầu lưỡi béo mập liếm láp nước bọt muốn rơi xuống.
- Thôi thôi, dù sao thì ta cũng no rồi, để cho ngươi ăn đi.
Mã Nhi bị xiêu lòng bởi vẻ đáng yêu kia, vì vậy buông hộp đựng thức ăn xuống, bản thân lùi về phía sau mấy bước.
Sinh linh màu trắng thấy thế hai mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng leo xuống thân cây, đầu tiên là liếc nhìn thiếu nữ, sau đó mới thử thăm dò tới gần hộp đựng thức ăn, dùng chiếc mũi màu hồng ngửi thức ăn bên trong hộp.
Mã Nhi thúc giục:
- Ngươi mau ăn đi.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sinh linh màu trắng lắc lư đuôi lông nhung, há miệng ngậm lấy một khối thịt rán trong hộp, sau hai, ba lần nhai đã nuốt xuống bụng.
Hai mắt của nó dần sáng lên, sau đó nhanh chóng vùi đầu ăn chỗ thịt rán còn lại.