- Phanh ~~~
Ma thú màu đen phi nước đại, rõ ràng những thứ cây cối kia căn bản không ngăn cản được bước tiến của nó.
- Cứu mạng!
Mã Nhi không ngừng kêu khổ, tại sao cô mới nghỉ ngơi một chút mà còn có thể gặp ma thú công kích, cái này cũng quá xui xẻo rồi.
Mã Nhi không biết rằng, trước đó cô không gặp phải ma thú đều là bởi vì đi với Cầm Vũ, ma thú căn bản không dám ra tay với nàng.
Cô lại quay đầu nhìn về phía sau lần nữa, ma thú cấp 7 theo đuổi không bỏ, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
- Làm sao bây giờ?
Tim của Mã Nhi đập như trống, thể lực dần dần cạn kiệt.
- Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, hai chân của cô vẫn không ngừng lại, nhanh chóng chui vào bên trái rừng rậm, muốn thông qua cải biến phương hướng để kéo ra khoảng cách với ma thú cấp 7.
Nhưng như vậy vẫn vô dụng, tốc độ của ma thú cấp 7 không giảm chút nào, thậm chí khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.
Mã Nhi phát điên hô to:
- Sao cứ bám theo ta mãi thế!
- Phanh ~~~
Thụ mộc gãy lìa bị ma thú cấp 7 đánh bay, đập về phía thiếu nữ.
- Ông ~~~
Gợn sóng vô hình xuất hiện lần nữa, lần này thiếu nữ thấy rõ ràng, là do sinh linh màu trắng trong ngực thả ra.
Thụ Mộc bay ngược trở về đường cũ, ma thú cấp 7 vọt tới trước đồng dạng lùi lại, Thụ Mộc sụp đổ khôi phục nguyên dạng.
- Hộc hộc ~~~
Mã Nhi thở ra một hơi, bước chân không ngừng lại, tiếp tục chạy bạt mạng về phía trước.
Cô cúi đầu liếc nhìn sinh linh màu trắng trong ngực, lúc này bộ lông của nó càng mất đi ánh sáng, đôi mắt vốn dĩ còn có thể mở to bây giờ đã nhắm lại.
- Nè, ngươi đừng chết đó!
Mã Nhi luống cuống, vội vàng nói:
- Ngươi kiên trì thêm một chút nữa, đến lúc đó theo ta trở về vương quốc Huyền Vũ, ngươi muốn ăn gì uống gì cũng được!
Hình như là lời nói của thiếu nữ có tác dụng, đôi mắt của sinh linh màu trắng mở ra một chút, sau đó lại nhắm lại.
……
Mã Nhi nắm hai tay thật chặt, nhìn sinh linh màu trắng, khẩn trương nói:
- Ngươi nhịn một chút, ta không có lừa ngươi, vương quốc Huyền Vũ thật sự có rất nhiều đồ ăn ngon.
- Ầm ầm ~~~
Ma thú cấp 7 lại đuổi theo, Thụ Mộc vừa khôi phục lại bị phá hủy một lần nữa.
- Cứu mạng, ai đó tới mau cứu ta đi!!!
Mã Nhi thét chói tai liên tục, mấy lần tránh thoát công kích của ma thú cấp 7, càng thêm chật vật.
- Oe oe~~~
Cơ thể của sinh linh màu trắng run rẩy, phát ra tiếng kêu thật thấp.
Mã Nhi vội vã ngăn cản:
- Đừng sử dụng năng lực nữa, ta sợ ngươi sẽ chết trong lòng ta!
Đuôi của sinh linh màu trắng run lên, ngay cả tiếng oe oe cũng không có.
- Nè nè nè, ngươi đừng chết đó!
Mã Nhi hét lên một tiếng.
- Ầm ầm ~~~
Đột nhiên, bên trái cô truyền đến âm thanh vật nặng ngã xuống, một đạo khí tức ma thú khác đột nhiên xuất hiện.
- Sao lại tới thêm một con nữa rồi?
Mã Nhi liếc nhìn bằng khóe mắt.
Con ma thú thứ hai có màu đỏ chót, dáng dấp giống như hỏa kê ở Địa Cầu , chỉ là nó cao sáu mét, móng vuốt sắc bén có thể nhẹ nhàng bóp nát đá lớn.
- Hống hống ~~~
Ma thú màu lửa đỏ kêu chói tai, nó đồng dạng là ma thú cấp 7, lao như bay về phía thiếu nữ.
- Sao cái gì cũng đuổi theo ta hết vậy?
Mã Nhi cực kỳ hoảng sợ, thét chói tai liên tục.
Cô nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nhìn sinh linh màu trắng trong ngực, thở dốc hỏi:
- Chẳng lẽ là chúng nó đuổi theo ngươi?
Sinh linh màu trắng không có trả lời, nếu như không phải còn có tiếng tim đập yếu ớt và tiếng hít thở thì thiếu nữ đã cho rằng nó chết rồi.
- Không thể nào?
Mã Nhi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng, cô do dự có nên buông sinh linh màu trắng ra hay không, có lẽ làm vậy thì mình sẽ thoát khỏi nguy hiểm.
Trong lòng của cô giùng giằng, bước chân vẫn không ngừng lại, chạy vội về phía rừng sâu, mặc kệ nhánh cây xẹt qua làm trầy làn da lộ bên ngoài.
- Không được, ngươi đã cứu ta mấy lần, ta sẽ không bỏ ngươi lại!
Mã Nhi cắn răng, đặt lực chú ý vào việc chạy trối chết.
- Vù vù vù ~~~
Đột nhiên, có sóng nhiệt từ phía sau đánh tới.
Khóe mắt của Mã Nhi giật một cái, phản xạ có điều kiện mà lăn sang bên cạnh.
Ngay sau đó, một quả cầu lửa với đường kính nửa mét đập trúng vị trí mà cô từng ở, đánh ra một cái hố sâu năm mét ở trên mặt đất.
- Hộc hộc ~~~
Mã Nhi chật vật đứng lên, nhìn về phía ma thú cấp 7 màu lửa đỏ cách đó không xa, mỏ chim của nó vẫn còn bốc hơi nóng.
- Nó còn có thể công kích viễn trình, thôi xong đời!
Cô cảm thấy tê cả da đầu, ôm lấy sinh linh màu trắng xoay người tiếp tục chạy vội.
- Ầm ầm ~~~
Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh đánh nhau kịch liệt.
Thiếu nữ dừng bước, quay đầu liếc nhìn phía sau thì phát hiện hai con ma thú cấp 7 kia đột nhiên lao đầu vào chém giết nhau.
- Hở?
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi chớp chớp.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này không chạy thì chờ đến khi nào?
Vì vậy thiếu nữ ôm chặt sinh linh màu trắng, không chút do dự xoay người tiếp tục chạy trối chết.
Cô chạy không bao lâu thì phía sau lại truyền đến tiếng gầm gừ của ma thú lần nữa.
- Tại sao lại đuổi theo nữa rồi!?
Mã Nhi phát điên, tiếp tục chạy như bay mà không quay đầu lại.
- Hống hống hống ~~~
Lại có hai tiếng gầm gừ của ma thú vang lên, ma thú cấp 6 và ma thú cấp 8 không biết từ chỗ nào toát ra gia nhập vào hội săn đuổi.
- Xong đời.
Sắc mặt của Mã Nhi trắng bệch, bốn con ma thú cấp cao truy sát cô, dù cho ở thời kỳ toàn thịnh thì cô cũng không có đường sống.
Cô ngừng lại, cười khổ nhìn về phía sinh linh màu trắng trong ngực:
- Xin lỗi nhé, xem ra ngươi phải cùng đi chết với ta rồi.
- Hống hống hống ~~~
Bốn con ma thú vọt tới trước, há miệng to như chậu máu cắn về phía thiếu nữ.
- Tư lạp ~~~
Đúng lúc này, ánh sáng màu tím chói mắt chợt lóe lên, một bóng hình màu tím lao ra từ phía sau cô gái, mang đến một tràng tiếng xé gió.
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi trừng lớn, nhìn chăm chú vào Cầm Vũ đột nhiên xuất hiện, quanh thân của cô ấy còn quấn quanh tia chớp màu tím, chỉ một quyền đã làm đầu của ma thú cấp 6 nổ tung.
- Ầm ầm ~~~
Vô số tia chớp màu tím từ trên trời giáng xuống, đẩy lùi ba con ma thú khác.
Cầm Vũ thu tay lại, sắc mặt cô lạnh như băng nhìn chăm chú vào ba con ma thú trước mắt.
- Đại nhân, ta nhớ ngài muốn chết!
Mã Nhi nghẹn ngào lên tiếng, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho cô không khống chế được đôi mắt của mình.
Cầm Vũ quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang rơi nước mắt lã chã, cặp mắt kia giống như vòi nước bị hư, nước mắt không ngừng tuôn ra ngoài.