- Xin lỗi, lần này là lỗi của ta, đáng lẽ không nên bỏ ngươi một mình.
Cô áy náy nói.
- Hu hu ~~~
Mã Nhi gào khóc:
- Đúng vậy, chính là đại nhân sai!
- ...
Khóe mắt của Cầm Vũ giật một cái, tại sao cô ấy lại còn khóc lớn tiếng hơn chứ?
- Hống hống hống ~~~
Ba con ma thú còn sống rít gào liên tục, khởi xướng tiến công Cầm Vũ lần nữa.
- Ngươi trốn xa một chút, chờ ta giải quyết bọn ma thú này lại nói tiếp.
Cầm Vũ bỏ lại một câu rồi xoay người nghênh chiến ba con ma thú.
- Hu hu, tốt.
Mã Nhi vừa khóc vừa lui về phía sau.
Cầm Vũ giơ tay lên ngưng tụ ra trường mâu bằng tia chớp màu tím, nhẹ nhàng ghim móng vuốt của ma thú cấp 7 xuống đất, sau đó một tia chớp màu tím từ trên trời giáng xuống khiến đầu của nó lập tức nở hoa.
Khóe mắt của Mã Nhi cuồng nháy, trong lời nói mang theo tiếng khóc nức nở khen ngợi thật lòng:
- Đại nhân thật lợi hại.
Mười phút sau, bốn con ma thú không một con nào may mắn tránh khỏi, toàn bộ biến thành thi thể nằm chồng chất lên nhau.
- Phù ~~~
Cầm Vũ thở ra một hơi, đào ra tinh thạch của bốn con ma thú, tiện thể gỡ xuống tài liệu đáng tiền trên người bọn chúng.
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
Mã Nhi quan tâm hỏi.
Cầm Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta không sao.
- Ngược lại là ngươi đấy, làm sao lại chọc tới bốn con ma thú truy đuổi thế?
Cô chau mày hỏi.
- Ta không biết, bọn chúng đột nhiên xuất hiện mà.
Mã Nhi ủy khuất nhìn cô gái tóc xanh.
- ...
Khóe mắt của Cầm Vũ giật một cái, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quan tâm hỏi:
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Mã Nhi liếc nhìn vết thương trên người, nói không chút để ý:
- Không có tổn thương gì, chỉ là trốn chạy bị cành cây va quẹt vài cái thôi.
Cầm Vũ nghe vậy lấy ra bí dược chữa thương từ ma cụ không gian rồi đưa cho cô gái, nói:
- Uống phân nửa, phân nửa còn lại thoa lên trên vết thương, rất nhanh có thể ngừng máu.
- Ồ, vâng.
Đôi mắt của Mã Nhi sáng lên, cẩn thận đưa sinh linh màu trắng trong ngực cho Cầm Vũ, cầm lấy bí dược chữa thương.
- Đây là cái gì?
Cầm Vũ hơi nhíu mày.
Mã Nhi thuận miệng giải thích:
- Không biết là ma thú gì, ta còn có thể sống đến bây giờ đều là nhờ nó cứu.
- Chuyện gì xảy ra, kể lại chi tiết.
Sắc mặt của Cầm Vũ trở nên nghiêm túc.
Mã Nhi dùng bí dược chữa thương xong thì bắt đầu thuật lại chuyện vừa rồi:
- Nó đột nhiên xuất hiện lúc ta đang ăn trưa, còn ăn hết đồ ăn của ta, sau đó mấy con ma thú kia xuất hiện!
Cầm Vũ nghe vậy im lặng suy nghĩ gì đó, khẳng định sinh linh màu trắng này không đơn giản.
- Đại nhân, có tung tích gì của Sa Già không?
Mã Nhi nghiêng đầu hỏi.
- Không có.
Cầm Vũ thở dài lắc đầu.
Cô đi sâu bên trong dãy núi Hi Ân Lai tìm một vòng, ngay cả phân và nước tiểu của Sa Già đều không tìm được.
- Hì hì, nếu vậy ngươi đưa nó cho bệ hạ đi, nó chắc là một hạ lễ không tồi.
Đôi mắt đẹp của Mã Nhi chớp chớp.
Ánh mắt của Cầm Vũ lóe lên, chậm rãi gật đầu một cái.
Mã Nhi nhìn sinh linh màu trắng, nói:
- Đến vương quốc Huyền Vũ với chúng ta đi, ở đó có rất nhiều món ăn ngon.
Hình như là lời nói của thiếu nữ có tác dụng, sinh linh màu trắng không có phản kháng, mà gật gật đầu rồi rơi vào cơn ngủ say.
………
Bên trong cung điện ở vương quốc Huyền Vũ.
Trong chính sảnh, các tiểu hầu gái tụ chung một chỗ thảo luận cái gì đó.
Thanh Vụ nhìn về phía phòng làm việc, lo lắng nói:
- Ngày mai là ngày đám cưới rồi, tại sao bệ hạ vẫn còn ở trong phòng làm việc vậy?
- Có khi nào bệ hạ quên mất ngày mai là ngày kết hôn rồi?
Vân Hân chớp chớp mắt.
Ba Phù do dự nói:
- Chắc không phải đâu, lại không phải là người khác kết hôn, là bản thân bệ hạ kết hôn mà, sao hắn lại quên được chứ?
Cơ Tử nhỏ giọng đề nghị:
- Chúng ta có nên đi gõ cửa một cái, nhắc nhở bệ hạ không?
- Ta không dám, ngươi đi đi.
Tiểu Mật lắc đầu không hề nghĩ ngợi.
Tiểu Tử ngây thơ gật đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đúng vậy, bệ hạ đã nói rồi, mấy ngày nay phải tập trung nghiên cứu bộ máy Ma Huyễn Thủ, không có chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy ngài ấy.
- Vậy được rồi, vậy chúng ta chỉ có thể chờ bệ hạ đi ra thôi.
Cơ Tử bĩu môi nói.
Cầm Phi Nhi đột nhiên hỏi:
- Đại nhân Thấm Lan đâu rồi, ai biết đại nhân đi làm cái gì không?
- Không biết, hôm nay ta không có nhìn thấy ngài ấy.
Tố Tô lắc đầu.
An Kỳ thanh thúy đáp:
- Ta cũng không nhìn thấy đại nhân.
Các tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, sau khi trao đổi mới phát hiện sau bữa ăn sáng thì mọi người đều không thấy Nguyệt Thấm Lan.
- Ngài ấy chưa nói đi làm cái gì sao?
Thanh Vụ nghi ngờ hỏi.
- Không có.
Các hầu gái còn lại đều lắc đầu.
Tiểu Mật giơ tay lên nâng trán, bất đắc dĩ nói:
- Ngày mai là hôn lễ rồi, thế mà hai nhân vật chính lại không để tâm.
Các tiểu hầu gái lại nhìn nhau lần nữa, nhún nhún vai tản ra, đi làm việc của mình.
Trong phòng làm việc, Mục Lương đột nhiên hắt hơi một cái, giơ tay lên cọ mũi, trong lòng lẩm bẩm là ai đang nhắc tới mình.
Hai ngày trước, anh chợt có linh cảm về việc chế tác máy móc Ma Huyễn Thủ, lại chui đầu vào phòng làm việc để biến linh cảm thành hiện thực, chỉ là linh cảm là linh cảm, muốn thực hiện vẫn là rất trắc trở.
- Từ từ rồi sẽ đến thôi.
Mục Lương bất đắc dĩ cười khổ, đặt một khối lưu ly to chừng lòng bàn tay xuống bàn.
Bên trong lưu ly được khắc trên trăm loại ma pháp trận chồng chất từ cấp thấp đến cấp cao, có thể phát huy ra tác dụng khác nhau.
Đây là một lần nếm thử của Mục Lương, nhưng kết quả lại thất bại.
Ngón tay của Mục Lương gõ lên khối lưu ly kia, vốn dĩ anh chuẩn bị dùng cái này để chịu tải hệ thống thao tác ma pháp, cũng chính là bộ máy Ma Huyễn Thủ, chỉ là có rất nhiều sai lầm.
Anh gãi đầu một cái, thu sản phẩm thất bại vào trong không gian tùy thân, quay đầu liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường.
- Ba giờ chiều rồi à, phải đi ra ngoài làm chuẩn bị thôi.
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm, đứng dậy đẩy cửa rời đi phòng làm việc.
Anh vừa mới bước ra thì lập tức nghênh đón ánh mắt của các tiểu hầu gái, nghe được tiếng thở phào của các cô.
- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Mục Lương nghi ngờ hỏi.
Tiểu Mật lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:
- Không có gì ạ, chỉ là tất cả mọi người lo lắng bệ hạ đã quên chuyện kết hôn vào ngày mai.
- Làm sao có chuyện đó được chứ, ta sẽ không quên ngày kết hôn của mình.
Mục Lương cười một tiếng.
- Vậy là tốt rồi.
Các tiểu hầu gái đều nhoẻn miệng cười.
- Thấm Lan đâu?
Mục Lương ôn hòa hỏi.