Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, nàng vén sợi tóc mai ra sau tai, ưu nhã hỏi:
- Mục Lương đâu rồi, hắn đi ra phòng làm việc chưa?
- Bệ hạ đang ở thư phòng ạ, buổi trưa vừa ra tới.
Ba Phù dịu dàng trả lời.
- Tốt, các ngươi mau đi chuẩn bị cơm tối đi.
Nguyệt Thấm Lan bỏ lại một câu rồi đi về phía thư phòng.
Nàng mới vừa đi không bao lâu thì Mễ Á và Tân Tây mang theo Tiểu Hương bước vào cung điện.
- A, Tân Tây đại nhân và tiểu thư Mễ Á cũng quay về rồi!
Đôi mắt của đám người Ba Phù sáng lên, vội vã cất bước tới nghênh đón.
Mễ Á gỡ xuống mũ giáp của Khôi Giáp Ám Ảnh, mái tóc màu đen tản ra, đôi mắt màu đỏ hồng nhìn thoáng qua mọi người tại đây.
Nàng gật đầu đáp lại lời chào hỏi của các tiểu hầu gái, nhẹ giọng hỏi:
- Ly Nguyệt và mọi người chưa trở lại sao?
Tiểu Tử đi lên trước tiếp nhận mũ giáp của cô gái tai mèo, giải thích:
- Vẫn chưa ạ, nhưng mà Thấm Lan đại nhân và bệ hạ đều đang ở thư phòng.
Tiểu hầu gái khác tiến lên hỗ trợ cởi Khôi Giáp Ám Ảnh trên người cô gái tai mèo, trở về cung điện vẫn là nên ăn mặc thoải mái một chút.
- Ta biết rồi.
Mễ Á gật đầu đáp lại.
Ba Phù dời mắt nhìn về phía lão bà, tươi cười hỏi:
- Tân Tây đại nhân, ngươi muốn thử một chút rượu gạo mới sản xuất không?
- Muốn!
Nghe được lời này, đôi mắt của Tân Tây lập tức sáng ngời, nàng bỏ lại đám người đi theo tiểu hầu gái đến hầm rượu.
Tiểu Hương ngơ ngác đứng tại chỗ, rụt rè lên tiếng chào hỏi:
- Xin chào mọi người…..
- Vị này chính là tiểu thư Tiểu Hương phải không.
Trên mặt của Tiểu Tử và các tiểu hầu gái khác đều lộ ra nụ cười thân thiện.
- Đúng vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Hương ửng đỏ, cảm giác khẩn trương trong lòng giảm bớt một chút.
Nơi này chính là nơi mà quốc vương vương quốc Huyền Vũ sinh sống, khi thiếu nữ bước vào nơi này thì tim đập nhanh hơn rất nhiều, trên mặt vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Cầm Phi Nhi dịu dàng hỏi:
- Tiểu thư Tiểu Hương có muốn uống chút gì không?
- Không cần đâu.
Tiểu Hương vội vàng lắc đầu.
Mễ Á liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
- Thả lỏng đi, các nàng đều rất tốt.
- Tốt.
Tiểu Hương yếu ớt lên tiếng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Mễ Nặc chạy ra từ Thiên Điện, sau khi nhìn thấy cô gái tai mèo thì lập tức nhào vào lòng đối phương.
- Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi!
Mễ Nặc nhào vào trong lòng cô gái tai mèo, một đôi tai thỏ vỗ vào trên mặt đối phương.
Mễ Á giơ tay đè xuống tai thỏ của em gái, cười nói:
- Hai ta mới một tháng không thấy thôi mà.
- Thế nào, tỷ tỷ không nhớ ta sao?
Mễ Nặc bĩu môi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt màu đỏ hồng của cô gái tai mèo.
- Dĩ nhiên là nhớ rồi.
Mễ Á đáp với giọng nhẹ nhàng.
Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc cong lên, cười tươi như hoa nói:
- Hì hì, ta biết ngay mà.
Đôi mắt của Mễ Á cũng hiện ra ý cười, hỏi:
- Ta không có ở đây một tháng, ngươi không làm chuyện gì xấu chứ?
- Không có nha, ta rất ngoan ngoãn.
Mễ Nặc bĩu môi.
- Tiểu thư Mễ Nặc ngày nào cũng chăm chỉ làm việc ạ.
Tiểu Mật thanh thúy lên tiếng.
- Ừ ừ, đúng vậy.
Mễ Nặc gật đầu liên tục.
Nàng nghĩ tới điều gì đó, quan tâm hỏi:
- Tỷ tỷ lần này ra ngoài không có bị thương chứ?
- Có Tân Tây nãi nãi đi theo, ta sẽ không bị thương.
Mễ Á trấn an.
- Cũng đúng ha.
Mễ Nặc nghe vậy thì yên lòng.
Mễ Á xoa đầu của em gái, nhẹ giọng nói:
- Tối nay lại nói chuyện với ngươi, bây giờ ta phải đi tìm bệ hạ hồi báo công tác.
- Được rồi, vậy tỷ tỷ mau đi đi.
Mễ Nặc ngây thơ gật đầu.
Mễ Á xoay người đi về phía thư phòng, nàng không trông chờ gì Tân Tây sẽ đi hội báo công tác, chỉ có thể tự đi.
Một bên khác, chiến thuyền chở Cầm Vũ vừa lái vào vương quốc Huyền Vũ, đang chuẩn bị đáp xuống sân bay riêng.
- Ông ~~~
Chiến thuyền vững vàng rơi xuống đất, Cầm Vũ và đám người Ai Lạc Lâm lục tục rời thuyền.
Mã Nhi ôm lấy sinh linh màu trắng, đi theo ca ca tò mò ngắm nhìn bốn phía.
Nàng không khỏi thán phục:
- Thì ra nơi này chính là vương quốc Huyền Vũ!
- Mau đuổi kịp.
Cầm Vũ lạnh nhạt nói.
- Ồ.
Mã Nhi và Thụy Tinh lên tiếng, đi theo Cầm Vũ về phía lối ra sân bay.
Nơi này là sân bay quân dụng, không mở ra cho dân chúng bình thường.
Mã Nhi và Thụy Tinh nhỏ giọng trao đổi:
- Ca ca, Cầm Vũ đại nhân muốn đưa chúng ta vào trong thành sao?
Thụy Tinh gật đầu nói:
- Chắc là vậy rồi, đâu thể nào là ngài ấy mang chúng ta đi gặp quốc vương Huyền Vũ chứ.
- Đoán đúng rồi, bệ hạ của chúng ta muốn gặp các ngươi.
Cầm Vũ bình tĩnh nói.
Vừa rồi nàng nghe rõ mồn một hai người "nhỏ giọng nói chuyện với nhau".
Mục Lương cảm thấy rất hứng thú đối với ma pháp vong linh của hai anh em, đây là nhân tài thiếu hụt ở vương quốc Huyền Vũ, cho nên hắn muốn gặp hai người một lần.
- A?
Cơ thể của Mã Nhi và Thụy Tinh đều cứng đờ, chẳng lẽ là bởi vì chuyện Hư Quỷ cho nên quốc vương Huyền Vũ muốn truy cứu lỗi lầm của bọn họ?
Cầm Vũ liếc nhìn hai người, thấy sắc mặt của bọn họ biến đổi cũng không có giải thích Mục Lương tìm bọn họ là bởi vì chuyện gì.
Mã Nhi ôm chặt sinh linh màu trắng trong ngực, Cầm Vũ đút cho nó một bình bí dược chữa thương, hiện giờ trạng thái của nó đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn còn rất suy yếu.
- Cái kia… Cầm Vũ đại nhân, Huyền Vũ bệ hạ tìm chúng ta là bởi vì chuyện gì vậy?
Thụy Tinh không khỏi hỏi.
- Đến nơi rồi sẽ biết.
Cầm Vũ nhàn nhạt nói.
Nếu không phải bởi vì hai anh em thì nhiệm vụ lần này của bọn họ sẽ kết thúc rất thuận lợi, hiện tại nàng chỉ dọa bọn họ một chút, không tính là quá phận.
- Được rồi…..
Thụy Tinh rụt cổ lại, không dám hỏi thêm gì nữa.
Hắn và em gái lén nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong đôi mắt của đối phương.
- Không có chuyện gì đâu.
Mã Nhi nhỏ giọng trấn an.
- Hy vọng là vậy đi.
Thụy Tinh lo lắng gật đầu.
…
Cung điện, tầng tám Khu Vực Trung Ương.
Trong thư phòng, Mục Lương đang nói chuyện phiếm với Nguyệt Thấm Lan về chuyện hôn lễ ngày mai.
Mục Lương dịu dàng hỏi:
- Ngày mai hôn lễ sẽ được cử hành vào lúc mười giờ, các khách mời đã đến đông đủ hết chưa?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:
- Hôm nay ta có đi kiểm tra sơ qua, hiện tại có hơn tám phần khách mời đến đây, những người còn lại vẫn còn đang trên đường, không biết bọn họ có thể tới kịp trước khi hôn lễ bắt đầu hay không.
Lần này phần lớn khách mời đều là Vương Thất quý tộc, còn có một phần nhỏ là người của các cửa hàng lớn.
- Tới tám phần à, số lượng này cũng không ít.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói tiếp:
- Đúng vậy, ngày mai sẽ rất náo nhiệt, vấn đề an ninh cần để ý một chút.
- Ta cho rằng hẳn là không có ai ngu ngốc đến nỗi dám gây sự ở trong hôn lễ của ta.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, khuôn mặt tràn đầy sự tự tin.