Đây là lần đầu tiên hắn kết hôn, hơn nữa còn là lấy thân phận quốc vương của vương quốc Huyền Vũ, nếu có người dám đi gây sự ở trong hôn lễ thì đó chính là đánh mặt hắn.
- Đúng vậy, trừ phi bọn họ muốn tìm cái chết.
Nguyệt Thấm Lan hờn dỗi cười nói.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hiện ra ý cười, hôn lễ ngày mai sẽ được tiến hành ở Đại Hội Đường, nếu có người dám gây sự, như vậy sẽ không chỉ đơn giản là ngồi tù hai mươi năm mà thôi.
Nguyệt Thấm Lan vừa nghĩ tới những chuyện cần chuẩn bị trước khi cưới, không khỏi nhức đầu nói:
- Mười giờ bắt đầu hôn lễ, vậy thì năm giờ ta phải thức dậy chuẩn bị rồi.
Mục Lương cười nói:
- Vất vả cho ngươi rồi.
- Ta rất chờ mong.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.
- Cộc cộc cộc ~~~
Lúc này cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của Mễ Á vang lên:
- Mục Lương, ta đã trở về.
- Là Mễ Á.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.
Mục Lương ôn hòa đáp lại:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Mễ Á đẩy cửa mà vào, gật đầu với hai người rồi thanh thúy nói:
- Đã lâu không gặp.
- Lần này ngươi ra ngoài vất vả rồi, không có bị thương chứ?
Mục Lương quan tâm hỏi.
- Không có.
Mễ Á lắc đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ngồi xuống đi rồi nói.
Mễ Á nghe lời ngồi xuống, nhìn về phía hai người, nói:
- Trước tiên chúc mừng các ngươi kết hôn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, thanh thúy nói:
- Cảm ơn.
Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, bắt đầu hội báo công tác chuyến đi ra ngoài lần này, lấy ra tư liệu nghiên cứu tịch thu được từ viện nghiên cứu Trường Sinh rồi đưa cho Mục Lương.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Mục Lương tùy ý lật vài tờ, thu hồi tư liệu nghiên cứu dày nặng, chờ lúc nào rảnh rỗi thì mới có thể đọc kỹ.
Hắn không thể phủ nhận nghiên cứu của viện nghiên cứu Trường Sinh là vô dụng, có lẽ hắn có thể tham khảo một chút hạng mục nghiên cứu, việc này cần đi qua sàng chọn.
- Làm rất tốt.
Mục Lương hài lòng nói.
Mễ Á quan tâm hỏi:
- Mục tiêu của những người khác đều đã giải quyết rồi sao?
- Phía bên Cầm Vũ xảy ra chút chuyện bất ngờ, còn lại đều giải quyết rồi.
Mục Lương ôn hòa trả lời.
- Vẫn chưa tìm được bầy Hư Quỷ chạy thoát kia sao?
Mễ Á nhíu mày.
Mục Lương thở dài nói:
- Tìm được gần hết rồi, chỉ còn có một con Hư Quỷ không rõ tung tích.
- Đây không phải là tin tức tốt.
Thần sắc của Mễ Á trở nên nghiêm túc.
- Đúng vậy, ta đã cho người của vương quốc Ai Nhĩ Văn đi tìm rồi.
Mục Lương bình thản nói.
Mễ Á chậm rãi gật đầu, hiện tại đây cũng là phương pháp xử lý tối ưu nhất.
Cô phất tay qua ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra tài liệu ma thú, tinh thạch ma thú và các loại vật phẩm thu thập được trong chuyến đi lần này, tất cả đều đến từ viện nghiên cứu Trường Sinh.
- Lần này ra ngoài có thu hoạch không nhỏ.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.
Mễ Á dịu dàng nói:
- Vẫn còn một bộ phận ở chỗ Tân Tây.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ta biết rồi, thích thứ gì thì ngươi chọn trước đi.
Mễ Á lắc đầu, thanh thúy nói:
- Mấy thứ này vô dụng với ta, ta lại không phải là Linh Khí Sư.
- Được rồi, vậy đưa tất cả vào kho hàng đi.
Mục Lương cười một tiếng.
- Tốt.
Mễ Á thu hồi vật phẩm lấy ra vào bên trong ma cụ chứa đựng, chuẩn bị để cho tiểu hầu gái thống kê số lượng rồi đưa vào kho hàng.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng lại bị gõ, giọng nói của Ba Phù vang lên:
- Bệ hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng.
Hắn đứng lên rồi nói:
- Đi thôi, ăn tối trước đã, những chuyện khác thì để tối nay lại bàn tiếp.
- Tốt.
Mễ Á gật đầu một cái, đứng dậy đi theo Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời khỏi thư phòng.
Trong nhà ăn, Ly Nguyệt và những người khác đã trở về, thấy Mục Lương và hai người Mễ Á tiến đến, tất cả đều nhiệt tình chào hỏi.
- Mễ Á, đã lâu không gặp.
Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa nói.
Ny Cát Sa gật đầu nói:
- Xem ra không có gầy, vậy thì ta đây an tâm rồi.
Khóe môi của Mễ Á hơi cong lên, cười nhạt nói:
- Ta đi chấp hành nhiệm vụ, lại không phải là đi khổ tu.
Mục Lương nhìn thoáng qua đám người, thấy được Tiểu Hương.
- Bệ hạ vạn an.
Tiểu Hương vội vã cung kính hành lễ.
- Ừ, ngồi xuống đi.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
- Vâng.
Giọng nói của Tiểu Hương khẽ run, tim đập rộn lên.
Cô biết quốc vương của vương quốc Huyền Vũ rất trẻ, chỉ là không ngờ lại trẻ như vậy, còn trẻ trung hơn rất nhiều so với lúc thấy trên TV.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Vừa có tin tức truyền tới, Cầm Vũ cũng đã quay về rồi, chúng ta có cần đợi cô ấy không?
- Cô ấy trở về bao lâu rồi?
Mục Lương hỏi.
Thanh Vụ thanh thúy đáp:
- Chiến thuyền vừa hạ cánh được hai mươi phút.
Mục Lương gật đầu nói:
- Vậy thì chờ đi, có Cửa Truyền Tống, chắc là cô ấy cũng sắp đến rồi.
- Tốt.
Đám người đều đồng ý.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Tiểu Hương, ưu nhã hỏi:
- Ngươi muốn ở lại vương quốc Huyền Vũ làm việc à?
- Đúng vậy.
Tiểu Hương gật đầu thật mạnh.
Mễ Á nhẹ giọng hỏi:
- Chị Thấm Lan, có công việc gì thích hợp cô ấy không?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Công việc thì có rất nhiều, ở Chủ Thành có nhiều cửa hàng như vậy, luôn luôn thiếu người.
Đôi mắt của Tiểu Hương chớp chớp, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là nhắm mắt nói:
- Thấm Lan đại nhân, ta phải làm việc ở trong Khu Vực Trung Ương…..
Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, không nói gì.
Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, bình tĩnh nói:
- Hiện tại ở Khu Vực Trung Ương chỉ còn công việc quét dọn đường phố là còn thiếu người, ngươi chắc chắn chứ?
Cô đã xem qua lai lịch của Tiểu Hương, đối phương thích hợp nhậm chức ở trong vương cung.
- Có thể.
Tiểu Hương gật đầu thật mạnh.
Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng tốt, vậy ta sẽ bảo người an bài giúp ngươi.
- Cảm ơn Thấm Lan đại nhân.
Tiểu Hương hưng phấn nói.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng:
- Còn vấn đề về đãi ngộ thì tối nay sẽ có người nói với ngươi.
- Vâng.
Tiểu Hương vội vã đáp.
Cô ngồi xuống, nụ cười vẫn luôn hiện trên gương mặt, len lén liếc nhìn cô gái tai mèo với ánh mắt cảm kích.
- ....
Khóe miệng của Mễ Á co giật, cô vốn muốn cho Tiểu Hương làm hầu gái ở trong cung điện, không ngờ cô ấy dễ dàng thỏa mãn như vậy.
- Cầm Vũ đại nhân đã trở về.
Bên ngoài nhà ăn vang lên giọng nói của An Kỳ.
- Cộp cộp cộp ~~~
Vài tiếng bước chân vang lên, Cầm Vũ và hai anh em Mã Nhi, Thụy Tinh đi đến.
Mã Nhi và Thụy Tinh rất khẩn trương, cơ thể khẽ run, sinh linh màu trắng trong ngực cũng lên tinh thần.
Nó ngửi ngửi, dường như nơi này có đồ đạc khiến nó cảm thấy hứng thú.
Giọng nói của Cầm Vũ vang lên:
- Bệ hạ, chúng ta đã trở về.