Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 541 - Chương 3187 - Ăn Hay Không Ăn Cũng Giống Nhau Thôi

Chương 3187 - Ăn Hay Không Ăn Cũng Giống Nhau Thôi
Chương 3187 - Ăn Hay Không Ăn Cũng Giống Nhau Thôi

Trong chính sảnh ở cung điện.

Mã Nhi khẩn trương ôm lấy sinh linh màu trắng, một tay kéo ống tay áo của Thụy Tinh.

- Có ca ca ở đây, không sao đâu.

Thụy Tinh thấp giọng trấn an em gái.

Giọng nói của Mã Nhi khẽ run:

- Ca ca, ta sợ...

Bên trong nhà ăn truyền ra giọng nói của Mục Lương:

- Nếu đã trở về, vậy ngồi xuống dùng bữa với mọi người đi.

- Vâng.

Cầm Vũ lên tiếng, gỡ xuống mũ giáp Khôi Giáp Lôi Đình xuống, mái tóc màu xanh xõa tung sau lưng.

Cô quay đầu liếc nhìn hai anh em Mã Nhi, lại nói:

- Bệ hạ, ta đã đưa Ma Pháp Sư Vong Linh mà ngươi muốn gặp trở về.

- Vậy cùng ăn đi.

Giọng nói của Mục Lương truyền ra từ trong nhà ăn lần nữa.

- Đi thôi.

Cầm Vũ nghe vậy nhìn về phía Mã Nhi và Thụy Tinh.

- Hả, chúng ta có thể ăn chung với bệ hạ sao?

Mã Nhi ngẩn ngơ.

Dùng cơm với quốc vương vương quốc Huyền Vũ, điều này làm cho anh em hai có chút sợ hãi.

Trong nhà ăn, Ba Phù đã chuẩn bị xong chén đũa mới, cũng lấy thêm ghế dựa.

Bàn ăn rất lớn, hai mươi người ngồi xuống dùng cơm đều không có vấn đề gì, thậm chí lúc cần thiết còn có thể kéo dài hơn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cầm Vũ đi vào nhà ăn, gật đầu chào đám người Mục Lương.

- Chị Cầm Vũ, đã lâu không gặp.

Mễ Nặc ngọt ngào chào hỏi.

- Đã lâu không gặp.

Vẻ mặt của Cầm Vũ trở nên hiền hòa, đi tới nơi này làm cho cả người cô đều trầm tĩnh lại, giống như là về đến nhà.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Mau ngồi xuống đi, mọi người đều chờ ngươi đấy.

- Đúng vậy, nghe nói ngươi đã trở về cho nên chúng ta đặc biệt chờ ngươi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

- Tốt.

Trong lòng của Cầm Vũ khẽ động, ngồi ở bên cạnh Ly Nguyệt.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Không bị thương chứ?

- Không có.

Cầm Vũ dịu dàng đáp.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừ, vất vả cho ngươi rồi.

Cầm Vũ khẽ gật đầu, hơi mỉm cười không nói gì.

- A, không phải còn có người đi theo chị Cầm Vũ sao, tại sao bọn họ còn chưa tiến vào nữa?

Mễ Nặc nghiêng đầu ngây thơ hỏi.

Cầm Vũ nghe vậy nhìn về phía bên ngoài nhà ăn, giọng nói trở nên lạnh lùng:

- Cần bệ hạ của chúng ta tự mình đi mời các ngươi vào sao?

- Không cần, không cần đâu.

Giọng nói của Mã Nhi hốt hoảng vang lên, cúi đầu đi theo ca ca vào nhà ăn.

Chúng nữ ngước mắt nhìn lại, quan sát hai anh em.

Hai người ăn mặc rất mộc mạc, nhưng bọn họ đều tản ra một luồng khí tức người sống chớ lại gần, cái này có quan hệ với ma pháp Vong Linh mà hai người học tập.

- Gặp qua Huyền Vũ bệ hạ.

Thụy Tinh khom gối cung kính hành lễ.

- Gặp… Gặp qua Huyền Vũ bệ hạ.

Mã Nhi lắp bắp một cái, vội vàng bắt chước ca ca cung kính hành lễ.

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng:

- Ngẩng đầu lên.

Mã Nhi và Thụy Tinh do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi ngẩng đầu, chỉ là tầm mắt vẫn cúi thấp xuống, không dám nhìn nam nhân ngồi ở chủ vị.

Hồ Tiên quyến rũ mở miệng:

- Dung nhan không tệ.

Đối với lời khích lệ của cô gái đuôi Hồ Ly, Mã Nhi và Thụy Tinh không có cảm giác vui vẻ, chỉ cảm thấy càng căng thẳng hơn.

- Hư Quỷ ở thành Tư Đồ Nhĩ Đặc chính là do các ngươi thả chạy sao?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Thụy Tinh kiên trì giải thích:

- Bệ hạ, chúng ta không cố ý, đó là một tai nạn bất ngờ.

- Mặc kệ là bất ngờ hay là cố ý, việc cũng đã xảy ra rồi.

Mục Lương nói với giọng điệu lạnh nhạt.

- ...Vâng.

Mã Nhi và Thụy Tinh cúi đầu lần nữa, đây là sự thật không thể phủ nhận.

Ly Nguyệt quan sát thiếu nữ, trong mắt không có ác ý, chỉ có một mảnh yên tĩnh.

Mục Lương đột nhiên hỏi:

- Các ngươi đều là Ma Pháp Sư Vong Linh à?

- Đúng vậy.

Mã Nhi gật đầu.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, trầm tư cái gì, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên sinh linh màu trắng trong ngực của thiếu nữ.

- Cô lỗ cô lỗ~~~

Lúc này sinh linh màu trắng tỉnh dậy, chiếc mũi tinh xảo giật giật, đôi mắt bán trong suốt rơi vào trên bàn đầy thức ăn ngon.

Cầm Vũ nhẹ giọng mở miệng:

- Đây là hạ lễ tân hôn tặng cho ngươi và Thấm Lan.

- Thật là đáng yêu.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sinh linh màu trắng vùng vẫy trong lòng Mã Nhi, móng vuốt nhỏ lay ống tay áo của cô.

Mã Nhi vội vã ôm chặt:

- Ngươi đừng lộn xộn.

Cô có chút khẩn trương, quốc vương vương quốc Huyền Vũ đang ở đây, nếu như sinh linh màu trắng gây họa, vậy bọn họ hoàn toàn đắc tội đối phương rồi.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Nếu là đưa hạ lễ cho ta, vậy để cho nó xuống đây đi.

Mã Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sinh linh màu trắng nhảy ra khỏi lòng cô gái, rơi vào trên bàn cơm rồi đi mãi cho đến khi một mâm thịt nướng gần đó.

- Ông ~~~

Mục Lương nhẹ nhàng vung tay lên, sinh linh màu trắng bay lên trời, quơ quào bốn con móng vuốt bay về phía hắn.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sinh linh màu trắng kêu vài tiếng, giùng giằng muốn đi xuống.

Nguyệt Thấm Lan tới gần sinh linh màu trắng rồi tỉ mỉ quan sát nó, tò mò hỏi:

- Đây là ma thú gì vậy?

- Ta không biết.

Cầm Vũ lắc đầu.

Mục Lương nhìn về phía Mã Nhi, ánh mắt mang theo dò hỏi.

- Ta cũng không biết.

Mã Nhi đồng dạng lắc đầu.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Đôi mắt bán trong suốt của sinh linh màu trắng trừng lớn, tò mò quan sát Mục Lương, nó vốn định thi triển năng lực thiên phú, nhưng nhận thấy được con người trước mắt rất mạnh mẽ, có dùng năng lực thiên phú lợi hại hơn nữa thì cũng đều vô dụng.

Mục Lương dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt đưa đến bên mép của nó, ôn hòa nói:

- Đói bụng rồi phải không?

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sinh linh màu trắng nổi bồng bềnh giữa không trung, dò đầu nhìn miếng thịt trên đũa, đầu tiên là ngửi một cái, sau khi xác định không thành vấn đề mới há miệng ngậm lấy.

- Thật là đáng yêu ~~~

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc sáng ngời, cô sắp xiêu lòng vì sự đáng yêu này.

Hồ Tiên quan sát vài lần, kinh ngạc nói:

- Nó còn có một đôi cánh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện được.

- Được rồi, hẳn là tất cả mọi người đều đói bụng, ăn cơm trước đi.

Mục Lương nói rồi để cho sinh linh màu trắng từ không trung xuống tới.

Tiểu hầu gái săn sóc chuẩn bị khay mới, bày ở trước mặt của sinh linh màu trắng, đồng thời gắp mấy miếng thịt đặt vào trong khay.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sinh linh màu trắng vui sướng kêu vài tiếng, lập tức vùi đầu ăn cơm, đôi cánh trong suốt trên lưng nhẹ nhàng lay động.

Mục Lương cũng cầm đũa lên ăn cơm, những người còn lại thấy thế mới bắt đầu dùng bữa.

Tiểu Hương ngồi thẳng lưng, ngẫu nhiên len lén quan sát Mã Nhi và Thụy Tinh đồng dạng là người vừa mới đến, trong lòng suy đoán hai người có thân phận gì.

Bình Luận (0)
Comment