Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 542 - Chương 3188 - Thời Không Đảo Lưu

Chương 3188 - Thời Không Đảo Lưu
Chương 3188 - Thời Không Đảo Lưu

Mã Nhi và Thụy Tinh lo sợ bất an ngồi ngay thẳng, không dám duỗi đôi đũa trong tay ra gắp thức ăn.

- Hai vị, chẳng lẽ đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị các ngươi sao?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

- Không phải, không phải.

Mã Nhi vội vàng lắc đầu.

- Là chúng ta vẫn chưa đói.

Thụy Tinh cười khan nói.

- Rột rột ~~~

Ngay sau đó, bụng của hai anh em đồng thanh kêu thành tiếng, chỉ cần đứng bên trong nhà ăn thì đều nghe được rất rõ ràng.

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu hỏi:

- Các ngươi thật sự không đói bụng sao?

- Vẻ mặt của các ngươi tái nhợt, nhìn không giống như đã ăn no.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói.

- Ăn đi.

Cầm Vũ liếc nhìn hai người.

- Vâng.

Mã Nhi cắn răng, hắn nghĩ thông suốt rồi, có ăn hay không thì cũng không thay đổi được gì, vẫn là ăn no bụng trước rồi nói sau.

Nghĩ tới đây, hai anh em không chần chừ nữa, dồn dập vươn đũa ra.

- Ăn ngon quá.

Thức ăn vừa vào miệng, hai anh em không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Mí mắt của chúng nữ không hề run lên một cái, bọn họ đã quá quen với phản ứng này, người ngoài tới cung điện ăn cơm đều là như vậy.

- Cô lỗ cô lỗ ~~

Cánh của sinh linh màu trắng lay động, mắt thường có thể thấy được phần bụng trở nên tròn vo, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều so với trước khi ăn.

Nó liếm sạch sẽ khay ăn trước mặt, không lưu lại một chút nước canh.

Mễ Nặc vươn tay chọc chọc đầu của sinh linh màu trắng, cảm thán nói:

- Xem nó ăn làm ta cảm giác mình lại có thể ăn thêm một chén cơm.

Hi Bối Kỳ líu lưỡi nói:

- Đúng vậy, nó ăn tận ba mâm thịt nướng, còn thêm hai chén cơm lớn, nhìn bộ dáng của nó hình như còn có thể ăn thêm nữa.

- Nó cũng quá có thể ăn rồi.

Nguyệt Phi Nhan nói.

- Thoạt nhìn nho nhỏ, vậy mà lại ăn còn nhiều hơn chúng ta.

Ny Cát Sa tấm tắc kêu kỳ lạ.

Hổ Tây nghe vậy nhìn về phía Cơ Tử, bĩu bĩu cằm nói:

- Cơ Tử cũng ăn rất nhiều.

- Không, không có nha.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Tử ửng đỏ, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.

- Có thể ăn được là phúc, chỉ cần đừng ăn quá căng bụng là được.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nghe mấy người đối thoại làm cho Tân Tây và Mễ Á nghĩ tới Đào Nhi, cô ấy cũng theo trở lại vương quốc Huyền Vũ, đã để người an bài vào Viện Mồ Côi, còn tiền mà Vương Thất Đạt Tây Phi bồi thường đều được tồn vào Ngân Hàng, đợi sau này cô ấy lớn lên là có thể lấy.

Đại công chúa Vương Thất Đạt Tây Phi cũng đã bị giam giữ vào Ngục Giam Khu Vực Trung Ương, chờ sau khi kết thúc hôn lễ thì lại thẩm tra.

Đôi mắt màu đỏ hồng của Mễ Á lóe sáng, quyết định chờ sau khi kết thúc hôn lễ của Mục Lương sẽ dành thời gian đi Viện Mồ Côi thăm Đào Nhi.

Đám người Ny Cát Sa đều đã ăn no, tiểu hầu gái bưng trái cây và món điểm tâm ngọt đến ăn tráng miệng.

Mã Nhi sờ bụng đã hơi gồ của mình, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, cảm thấy cho dù chết thì cũng không có gì luyến tiếc.

- Ăn quá ngon, đây là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời của ta.

Cô thấp giọng cảm thán.

Thụy Tinh gật đầu đồng tình, mới vừa bắt đầu thì hắn còn có chút không được tự nhiên, nhưng thức ăn ngon làm cho hắn vượt qua sợ hãi, cuối cùng ăn ngấu nghiến không rảnh lo việc khác.

- Tiểu thư Tiểu Hương, mời đi theo ta, hôm nay hãy ở tại Khu Vực Trung Ương.

Thanh Vụ lên tiếng.

- Tốt.

Tiểu Hương nghe vậy đứng lên, rời khỏi nhà ăn cùng với tiểu hầu gái, đi về phía Thiên Điện đã được dọn dẹp.

Cầm Vũ nhìn về phía Mục Lương, dò hỏi:

- Bệ hạ, cần ta hội báo công việc sao?

- Không vội, uống mấy ly trà tiêu cơm một chút trước đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Cầm Vũ khẽ gật đầu.

Tiểu Tử nghe vậy xoay người rời khỏi nhà ăn, đi phòng giải khát chuẩn bị đồ uống trà.

Mục Lương nhìn sinh linh màu trắng đang chỉnh sửa bộ lông của mình trên bàn cơm, vươn tay ôm lấy nó.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sinh linh màu trắng không có phản kháng, ngược lại chui vào lòng của Mục Lương.

- ...

Miệng của Mã Nhi giật giật, giống như thấy được vẻ nịnh hót từ trên mặt của sinh linh màu trắng.

Trong lòng của Mục Lương khẽ động, tay vừa đụng vào sinh linh màu trắng, vang lên trong đầu âm thanh nhắc nhở đã lâu chưa nghe thấy của hệ thống.

- Keng! Kiểm tra đo lường được sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn bình tĩnh như thường ngày.

Mục Lương suy nghĩ một chút rồi đáp lại trong đầu:

- Thuần dưỡng.

- Keng! Sa Già cấp 5 đang được thuần dưỡng.....

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công Sa Già.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Thời Không Đảo Lưu của Sa Già hay không?

- Thời Không Đảo Lưu?

Trong lòng của Mục Lương chấn động, đây là năng lực mới, tuy là năng lực thời gian nhưng lại không giống với năng lực gấp mười lần tốc độ của Thú Điều Khiển Thời Gian Mười Vằn.

Thú Điều Khiển Thời Gian Tám Vằn đã tiến hóa tới cấp 10, văn lộ trên người xuất hiện thêm hai vệt mới, biến thành Thú Điều Khiển Thời Gian Mười Vằn, năng lực thiên phú cũng từ gấp tám lần tốc độ biến thành gấp mười lần tốc độ.

Trong lòng của Mục Lương hừng hực, năng lực Thời Không Đảo Lưu nghe có vẻ cũng rất lợi hại.

- Kế thừa.

Hắn đáp lại lựa chọn của hệ thống.

- Keng!

- Thời Không Đảo Lưu đang thay đổi... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống ngữ vang lên lần nữa.

- Cô lỗ cô lỗ ~~~

Sa Già ở trong lòng của Mục Lương khẽ giật mình, da lông trên người trở nên sáng lên, trạng thái vốn dĩ đang uể oải cũng trở nên có tinh thần hơn.

Nó nâng đầu lên, dùng chiếc lưỡi màu hồng liếm láp mặt của Mục Lương, dáng vẻ của cả hai làm cho những người khác đều kinh ngạc.

Nhất là Mã Nhi, cô biết tính nết của Sa Già, không ngờ nó ở trong lòng của Mục Lương lại nghe lời như thế, còn có thể chủ động đi thân mật người khác.

- Ngoan.

Mục Lương xoa đầu của Sa Già, đút cho nó một ngàn điểm tiến hóa, lại lấy ra một quả Tinh Thần cho nó ăn.

- Răng rắc ~~~

Đôi mắt bán trong suốt của Sa Già sáng lấp lánh, ôm lấy quả Tinh Thần bắt đầu gặm ăn.

- Sa Già à, cái tên thật là dễ nghe, vậy ta không cần đặt nhũ danh cho ngươi nữa.

Mục Lương khẽ cười nói.

- Nó chính là Sa Già à?

Nghe thấy lời này, Cầm Vũ và Mã Nhi đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Mục Lương ngạc nhiên nhìn về phía hai người, hỏi:

- Có vấn đề gì không?

Mã Nhi giải thích vắn tắt:

- Bệ hạ, Sa Già chính là linh thú mà Cầm Vũ đại nhân chuyên đi tìm, chỉ là chúng ta cho rằng không tìm được, không ngờ nó chính là Sa Già.

- Thật là trùng hợp.

Cầm Vũ giơ tay lên nâng trán.

- Ngươi có lòng rồi.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Không có gì.

Ánh mắt của Cầm Vũ lóe lên, vươn tay vuốt ve Sa Già, tuy quá trình rất khúc chiết, nhưng kết quả là hoàn mỹ.

Bình Luận (0)
Comment