- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Sa Già dùng móng vuốt nhỏ đẩy ra tay của Cầm Vũ, chuyên tâm gặm ăn quả Tinh Thần.
- Ta cũng đi uống hai ly trà.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng lên.
Diêu Nhi vội vã ngăn cản:
- Đại nhân Thấm Lan, trước tiên phải đi chọn vật phẩm trang sức đeo vào ngày mai, thời gian rất eo hẹp.
Ba Phù nhắc nhở:
- Hơn nữa hôm nay đại nhân Thấm Di còn chưa trở lại, đại nhân Thấm Lan có muốn đến xem không?
- Đúng rồi, tại sao đến giờ chị ta còn chưa trở về nữa?
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan hơi trừng lớn, lúc này mới nhớ tới người chị gái của mình.
Cô nhìn về phía Mục Lương, áy náy nói:
- Ta đi hỏi thăm cô ấy một chút.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái.
Anh ôm Sa Già đi phòng giải khát, chờ sau này rảnh rỗi lại tiếp tục tiến hóa nó, tiền đề là phải đợi anh làm xong hết việc trong khoảng thời gian này mới được.
Các cô gái có vẻ đều yêu thích Sa Già, vậy để cho các cô chơi với nó vài ngày rồi lại an bài việc tiến hóa.
Cầm Vũ đi theo Mục Lương đến phòng giải khát, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
- Hoa lạp lạp ~~~
Tiểu Tử đã nấu nước sôi, thuần thục rót nước trà, chỉ chốc lát hai chén nước trà nóng hổi đặt ở trước mặt hai người.
- Trà đạo tốt hơn nhiều so với trước.
Mục Lương khen ngợi một câu.
- Đều là đại nhân Thấm Lan chỉ dạy tốt.
Tiểu Tử ngoan ngoãn nói.
Mục Lương mỉm cười, bưng lên trà nóng nhấp một miếng, nếm được là loại trà mới làm ra một tháng trước, mùi trà đậm đà có hậu vị ngọt nhẹ.
Cầm Vũ cũng nhấp một ngụm nước trà, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, trà này còn ngon hơn Trà Tinh Thần mà cô uống trước đó.
- Trà ngon.
Cô khen ngợi.
Mục Lương dịu dàng hỏi:
- Thích không?
- Ừ.
Cầm Vũ lên tiếng.
Mục Lương quay đầu dặn dò:
- Tiểu Tử, đóng gói hai mươi cân cho Cầm Vũ.
- Vâng.
Tiểu Tử đáp một tiếng, xoay người đi lấy trà.
- Mục Lương, hai mươi cân nhiều lắm.
Cầm Vũ cười khổ một tiếng.
- Không nhiều, khi nào uống xong thì lại đến lấy.
Mục Lương nói không chút để ý.
Có ngon hơn nữa thì cũng đều làm từ lá cây của Trà Thụ Sinh Mệnh.
Dựa vào năng lực Tái Sinh bây giờ của Trà Thụ Sinh Mệnh, ngắt một chiếc lá, trong vòng hai giờ là nó có thể sinh ra một trăm lá mới.
………
Cầm Vũ nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mục Lương, khẽ gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Mục Lương nhấp miếng trà nóng, lắc đầu bình thản nói:
- Ngươi giúp ta giải quyết rất nhiều phiền toái, không cần phải khách sáo như thế!
Đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ lóe lên, thanh thúy nói:
- Những thứ này đều không là gì, ngươi đã trợ giúp ta rất nhiều.
Mục Lương cười một tiếng, ôn hòa nói:
- Được rồi, đừng nói là ai trợ giúp ai nhiều hơn, mọi người đều là người nhà cả mà.
- Ừ.
Cầm Vũ chậm rãi gật đầu.
- Đúng rồi, ta rất thích hạ lễ mà ngươi đưa.
Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.
Anh vẫn còn ôm Sa Già trong lòng, quả Tinh Thần đã bị xơi sạch, lúc này nó đang dò đầu liếm láp nước trà trong ly, vẻ mặt nó cực kỳ hưởng thụ.
- Ngươi thích là tốt rồi.
Vành tai của Cầm Vũ ửng đỏ, nhưng nghĩ đến ngày mai Mục Lương sẽ kết hôn, vệt hồng trên mặt cô lại biến mất ngay lập tức.
Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa hỏi:
- Ta cũng đưa cho ngươi một phần lễ vật đi, ngươi muốn cái gì nào?
Cầm Vũ nghe được lời này, lắc đầu không chút nghĩ ngợi, bình tĩnh nói:
- Bây giờ, ta không có đồ vật mong muốn.
Cô yên lặng nói thêm một câu trong lòng, đồ vật mà cô mong muốn sẽ không chiếm được, cũng không cách nào nói ra.
- Ra là vậy....
Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, nhìn về phía cô gái tóc xanh, bình thản nói:
- Không vội, chờ khi nào ngươi có đồ vật mong muốn thì lại nói với ta.
- Ừm.
Cầm Vũ đáp ứng.
Mục Lương sờ soạng đầu của Sa Già, da lông trên người nó rất mềm mại và mượt mà, xúc cảm còn tốt hơn so với tơ lụa.
- Oa oa~~~
Sa Già dùng móng vuốt đẩy một chiếc ly rỗng, yết hầu phát ra tiếng kêu oa oa.
Mục Lương cười rồi rót đầy ly trà, đầu ngón tay tản mát ra khí tức hàn băng, làm cho nước trà nóng cấp tốc hạ nhiệt, trở nên ấm áp.
- Cô lỗ cô lỗ ~~~
Lỗ tai xinh xắn của Sa Già run lên, vui sướng cúi đầu tiếp tục liếm láp nước trà.
Cầm Vũ liếc nhìn Sa Già, nếu như không có Mã Nhi, có lẽ đến bây giờ cô vẫn còn chưa tìm được tiểu gia hỏa này.
Mục Lương gãi cằm của Sa Già, ôn hòa nói:
- Ngày mai, sau khi kết thúc hôn lễ, ngươi trở về Quân Doanh sắp xếp công việc xong xuôi thì có thể bắt đầu nghỉ phép.
- Được, cảm ơn.
Cầm Vũ gật đầu lần nữa, cô có được năm ngày nghỉ phép.
Cô chợt nghĩ tới Mã Nhi và Thụy Tinh, nhẹ giọng hỏi:
- Mã Nhi và Thụy Tinh, ngươi chuẩn bị xử lý bọn họ như thế nào?
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bình thản nói:
- Trước tiên nhìn xem năng lực của bọn họ như thế nào đã, xem coi có thích hợp lập công chuộc tội không?!
- Thật ra điểm xuất phát của bọn họ là ý tốt, chỉ là vô tình làm ra việc xấu.
Cầm Vũ nhẹ giọng nói.
Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Ta biết, nếu không thì đã không cho bọn họ cơ hội lập công chuộc tội rồi.
Cầm Vũ như suy nghĩ gì đó, nói:
- Ta biết rồi.
- Đừng lo lắng, ta sẽ không ăn người, sẽ không làm gì bọn họ cả.
Mục Lương nói nửa đùa nửa thật.
- Ta biết.
Khóe môi của Cầm Vũ khẽ nhếch.
Trong lòng cô, Mục Lương là một người thiện ác rõ ràng, khi đối đãi người có năng lực thì đều nguyện ý trọng dụng.
Hai người tán gẫu một lúc, nhìn không giống như quan hệ quân thần, càng giống như bạn bè lâu năm đang nói chuyện phiếm.
- Sau khi ngươi kết thúc nghỉ phép thì có thể bắt tay vào làm chuyện động viên.
Mục Lương nhắc nhở.
- Ừ.
Cầm Vũ lên tiếng.
Mục Lương ôm Sa Già đứng lên, dịu dàng nói:
- Ngươi vừa trở về, đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tâm sự với hai vị Ma Pháp Sư Vong Linh kia.
- Được.
Miệng của Cầm Vũ giật giật, vốn muốn hỏi Mục Lương có cần nàng đi theo hay không, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.
Mục Lương ôm Sa Già rời đi phòng giải khát, nhìn về phía Tiểu Mật đợi ở cửa, hỏi:
- Mã Nhi và Thụy Tinh ở chỗ nào?
- Bệ hạ, bọn họ đang ở bên trong phòng tiếp khách.
Tiểu Mật nhẹ giọng đáp.
- Ừm, đã biết!
Mục Lương đáp một tiếng, cất bước đi về phía phòng tiếp khách.