Bên trong phòng tiếp khách, Mã Nhi và Thụy Tinh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, giống như học sinh chờ đợi bị lão sư răn dạy.
- Anh, ta có chút khẩn trương….
Mã Nhi thấp giọng nói.
Thụy Tinh trấn an nói:
- Sẽ không có chuyện gì đâu, bằng không thì chúng ta sẽ không ngồi ở chỗ này, mà là ngồi ở trong địa lao rồi.
- ...Anh, ngươi thật là biết cách an ủi.
Mã Nhi bĩu môi, nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói:
- Không biết sư phụ có thể tìm được chúng ta hay không?
- Chúng ta đã để lại thư cho lão, chắc có thể tìm được.
Thụy Tinh nói với giọng điệu không xác định.
- Hy vọng là vậy đi.
Mã Nhi thở dài một tiếng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài phòng tiếp khách, sống lưng của hai anh em vội vã thẳng tắp, mặt cứng đờ nhìn về phía cửa chính.
Mục Lương ôm Sa Già cất bước đi vào phòng tiếp khách, nhìn vào ánh mắt khẩn trương của hai anh em, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng.
- Bệ hạ vạn an.
Mã Nhi và Thụy Tinh phản xạ có điều kiện mà đứng lên, cung cung kính kính hành đại lễ.
- Ngồi đi.
Mục Lương lạnh nhạt đáp lại, ôm lấy Sa Già ngồi xuống chủ vị.
Mã Nhi và Thụy Tinh trở nên khẩn trương cực kỳ, cả hai đều cúi đầu thấp không dám ngồi xuống.
Mục Lương không thèm để ý tới suy nghĩ rối rắm của hai người, mở miệng nói:
- Ta đã biết việc mà các ngươi làm.
- ...
Cơ thể của Mã Nhi run lên, đầu càng cúi thấp hơn.
- Bệ hạ, chúng ta không cố ý.
Thụy Tinh kiên trì giải thích.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Bất kể là có cố ý hay không, kết quả sẽ không sửa đổi được, bây giờ còn có một con Hư Quỷ nhởn nhơ ở bên ngoài.
- Vâng...
Thụy Tinh cắn môi dưới.
Sắc mặt của Mục Lương lạnh nhạt, cố ý hù dọa hai anh em:
- Hư Quỷ chạy thoát, các ngươi biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không, nếu như xử lý không tốt thì các ngươi chính là tội nhân của nhân tộc.
Sắc mặt của Mã Nhi trở nên trắng bệch, run rẩy lên tiếng:
- Tội nhân của nhân tộc...
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Nhưng không cần lo lắng, ta đã sai người tiếp tục sưu tầm tung tích của con Hư Quỷ bỏ chạy kia rồi, người ở vương quốc Ai Nhĩ Văn cũng sẽ phối hợp tìm kiếm.
- Phù ~~~
Mã Nhi và Thụy Tinh đồng thời thở phào, lập tức cảm thấy áp lực trên người giảm bớt rất nhiều.
Mục Lương bình tĩnh mở miệng:
- Ảnh hưởng mà các ngươi làm ra đã được vương quốc Huyền Vũ chúng ta xử lý, cho nên các ngươi sẽ cần phải đánh đổi khá nhiều.
- Mời bệ hạ nói rõ.
Trong lòng của Thụy Tinh khẽ nhúc nhích.
Mục Lương suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói:
- Trước tiên thi triển ma pháp Vong Linh sở trường của các ngươi cho ta xem.
- Ở nơi này sao?
Mã Nhi buột miệng hỏi.
Mục Lương ngước mắt nói:
- Ừ, có ta ở đây, cứ yên tâm thi triển.
Mã Nhi và ca ca liếc nhìn nhau, sau đó đều gật đầu đồng ý.
- Ông ~~~
Thụy Tinh kéo tay của em gái, bắt đầu thấp giọng ngâm xướng nguyền rủa, đồng thời ma lực trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, nguyên tố Bóng Tối bên trong không khí cũng loạn động điên cuồng.
Mục Lương nhìn lại, rõ ràng cảm nhận được nguyên tố ma pháp trong không khí có biến hóa.
- Nguyên tố Bóng Tối biến dị sao….?
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ông ~~~
Gợn sóng vô hình khuếch tán ra, cấp tốc bao trùm toàn bộ cung điện, lại lan xuống tầng bảy, tầng sáu, tầng năm khu vực Trung Ương.
Thụy Tinh cau mày lại, kinh nghi lên tiếng:
- Tại sao bên trong Khu Vực Trung Ương không có Vong Linh?
Mục Lương hơi nhướng mày, có Trà Thụ Sinh Mệnh và Linh Nhi ở đây, làm sao Trung Ương có thể tồn tại Vong Linh được.
Mã Nhi cũng giật mình không thôi, nàng mở mắt ra, không có Vong Linh thì bọn họ không cách nào trình diễn lực lượng ma pháp cho Mục Lương xem.
- Anh, đổi một loại ma pháp khác đi.
Giọng nói của nàng nghiêm túc.
- Hồn Thể Xuất Khiếu sao?
Thụy Tinh do dự hỏi lại.
…….
- Đúng vậy.
Mã Nhi nhìn anh trai mình gật đầu thật mạnh.
Thụy Tinh hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:
- Được rồi.
Hai người liếc nhìn nhau, buông tay ra bắt đầu ngâm xướng nguyền rủa mới, nguyên tố Bóng Tối xung quanh cấp tốc vọt vào trong cơ thể hai người.
- Ông ~~~
Gợn sóng vô hình xuất hiện từ trong cơ thể hai anh em, ngay sau đó hai hồn thể trong suốt thoát khỏi cơ thể, an tĩnh lơ lửng ở một bên.
- Phanh ~~~
Sau khi hồn thể rời đi cơ thể, cơ thể của Mã Nhi và Thụy Tinh mới ngã xuống.
Mục Lương nhìn về phía hồn thể nổi lơ lửng giữa phòng tiếp khách, bình tĩnh nói:
- Hồn Thể Xuất Khiếu có thể làm được những gì?
Mã Nhi kinh ngạc thốt lên:
- Bệ hạ có thể nhìn thấy được chúng ta sao?
- Ừ.
Mục Lương đáp một tiếng.
- Người bình thường rất khó nhìn đến hồn thể.
Thụy Tinh giật mình nói.
Mục Lương hơi nhướng mày, ánh mắt giống như đang hỏi bọn hắn, ta là người bình thường sao?
Lúc này, thiếu nữ và Thụy Tinh mới phản ứng lại, lập tức cảm thấy không kỳ quái.
Mã Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Bệ hạ, Hồn Thể có thể đi xuyên qua phần lớn vật thể, có thể đi đến rất nhiều địa phương mà người bình thường không đến được, có thể làm những việc như thám thính bí mật.
- Nghe còn có chút dùng.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Thụy Tinh tiếp tục nói:
- Bệ hạ, ma pháp Vong Linh có rất nhiều chủng loại, còn có thể dùng để thẩm vấn, nhất là những người vừa chết không lâu.
Mã Nhi gật đầu, nói bổ sung:
- Đúng thế, chúng ta có thể tìm được vong hồn của bọn họ, sau đó hỏi ra tin tức mong muốn.
Mục Lương hài lòng nói:
- Cái này còn tính có thể dùng.
Mã Nhi và Thụy Tinh nghe vậy đều âm thầm thở phào một hơi, có thể chứng minh giá trị của mình, vậy thì không đến nỗi phải chết.
Hai người trở lại trong cơ thể, xoa đầu đứng lên, vừa rồi cơ thể ngã xuống đầu chấm đất, sau khi Hồn Thể trở về, không ít thì nhiều vẫn có cảm giác đau.
Hai anh em khẩn trương nhìn chăm chú vào Mục Lương, chờ đợi câu sau của anh.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía hai người, gằn từng chữ:
- Các ngươi hiệu lực cho vương quốc Huyền Vũ tám năm sau đó ta sẽ trả tự do cho các ngươi, hoặc đi Ngục Giam ngồi hai mươi năm, các ngươi chọn đi.
- Chúng ta nguyện ý làm việc cho bệ hạ.
Mã Nhi không hề nghĩ ngợi, lập tức lôi kéo anh trai mình hành lễ.
- ....
Miệng của Thụy Tinh giật giật, hắn vốn định cò kè mặc cả một cái, nhưng vừa nghĩ thân phận của người trước mắt, lập tức đánh mất ý niệm trong đầu.
- Rất tốt, mặc kệ thân phận trước đây của các ngươi là gì, bắt đầu từ bây giờ, hai ngươi chính là người của vương quốc Huyền Vũ, phải nhớ kỹ điểm này.
Mục Lương vuốt ve lưng của Sa Già, ngước mắt nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Nếu như các ngươi làm việc tổn hại đến vương quốc Huyền Vũ, kết cục của các ngươi sẽ là sống không bằng chết.