Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 546 - Chương 3192 - Cảm Thấy Mệt Người.

Chương 3192 - Cảm Thấy Mệt Người.
Chương 3192 - Cảm Thấy Mệt Người.

- Rì rào~~~

Sau khi tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Tiểu Mật mới bắt đầu chuẩn bị đồ trang điểm.

Chờ Nguyệt Thấm Lan tắm rửa xong đi ra, một thân hơi nước bước ra phòng tắm, lập tức đối diện ánh mắt của các tiểu hầu gái.

- Đại nhân, nhanh ngồi xuống đi.

Ba Phù vẫy tay gọi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp, giơ tay lên thi triển năng lực thức tỉnh, làm cho hơi nước trên người biến mất.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, ưu nhã nói:

- Thời gian còn rất nhiều, không gấp.

- Đại nhân, còn phải chừa thời gian đề phòng xảy ra sự kiện bất ngờ nha.

Tiểu Mật ngây thơ nói.

Cô đặt khay đựng một ly sữa thú, một chiếc bánh mì kẹp và một đĩa trái cây lên bàn trang điểm, nhẹ giọng nói:

- Bữa sáng ăn ở nơi này đi, vừa ăn vừa làm tóc!

- Được.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ, bưng ly sữa thú nhấp một ngụm, sau đó cầm lấy bánh mì kẹp ăn một cách ưu nhã.

Tiểu Mật quay đầu an bài:

- Tiểu Tử và Ba Phù phụ trách làm tóc, Thanh Vụ và Cầm Phi Nhi phụ trách trang điểm mặt, ta và Diêu Nhi phụ trách trang phục.

- Vâng!

Các tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại, nhanh chóng chuẩn bị trang phục và các loại vật phẩm trang sức.

Nguyệt Thấm Lan nuốt miếng bánh mì kẹp xuống bụng, tựa lưng vào ghế dựa, hỏi:

- Các ngươi đều tới giúp ta, vậy bên Mục Lương thì sao?

Tiểu Mật giải thích:

- Đại nhân không cần lo lắng, tạo hình cho bệ hạ tương đối đơn giản, có tiểu thư Mễ Nặc và đại nhân Hồ Tiên ở bên đó rồi.

- Vậy à?!

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe.

Ba Phù ngây thơ nói:

- Ngài có thể dựa vào ghế chợp mắt một chút, chỉ cần đừng cử động là tốt rồi.

- Ừ.

Nguyệt Thấm Lan hàm hồ lên tiếng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Thanh Vụ cầm lấy bút vẽ, bắt đầu vuốt lông mi ở trên mặt, làm cho mi trở nên càng thêm cong dài và tinh xảo.

Tiểu Tử cũng cầm lược chải mái tóc dài màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan, lại chia tóc làm mấy tầng rồi dùng kẹp tóc cố định lại, bắt đầu tạo kiểu.

Kiểu tóc lần này là kiểu búi tóc cô dâu, thể hiện khí chất đoan trang, đại khí, ưu nhã và mẫu nghi thiên hạ của vương mẫu, vì vậy kiểu tóc là cực kỳ quan trọng.

Tiểu Tử và Ba Phù phối hợp ăn ý, một người cố định tóc, người còn lại phụ trách bôi bí dược cố định lên trên tóc, như vậy dù có gió to thì tóc cũng sẽ không tản ra.

Đây là bí dược mới mà Vưu Phi Nhi nghiên cứu, đặt tên là sáp chải tóc, chuyên dùng để tạo kiểu tóc, chỉ cần dùng nước trong là có thể dễ dàng rửa đi.

- Cẩn thận một chút, đừng làm đau đại nhân.

Ba Phù nhẹ giọng nhắc nhở.

- Biết rồi.

Tiểu Tử gật đầu, bắt đầu ghim đồ trang sức lên trên tóc.

- Thật là đẹp mắt.

Tiểu Mật lên tiếng khen ngợi.

Cầm Phi Nhi lấy ra một hộp phấn mắt hai mươi bốn màu, dùng cọ tán lên trên mí mắt của Nguyệt Thấm Lan.

Đầu tiên phủ một lớp phấn màu hồng nhạt, tiếp theo phủ một lớp phấn màu vàng kim, cuối cùng là điểm xuyết một ít trang trí nhỏ màu trân châu.

- Hoàn mỹ.

Cầm Phi Nhi buông cọ trang điểm, nhìn lớp trang điểm mắt tinh xảo của Nguyệt Thấm Lan, không khỏi bội phục kỹ thuật của mình.

Tiểu Tử mở ra một hộp gỗ, lấy ra một bộ trâm cài tóc tinh xảo sang quý, ngoại hình là hình chim phượng được đơn giản hóa.

Cô cố định từng cây trâm cài tóc ở trên tóc của Nguyệt Thấm Lan, vài sợi tua rua nhỏ dài thõng xuống.

Nguyệt Thấm Lan cảm nhận được cái gì đó, mở mắt nhìn bản thân trong gương, trâm cài tóc tinh xảo quý khí làm tôn lên khí chất của cô rất nhiều.

- Thật là đẹp mắt, trâm cài tóc này ở đâu ra?

Cô giơ tay lên nhẹ nhàng đụng vào trâm cài tóc.

Tiểu Mật giải thích:

- Đây là bệ hạ chuẩn bị ạ.

- Hắn luôn cho ta sự bất ngờ.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, khóe môi hơi cong lên.

Cô quan sát tỉ mỉ bản thân trong gương, lớp trang điểm mắt màu vàng kim và trân châu kết hợp với đôi mắt màu xanh nước biển thật sự là quá đẹp.

Tiểu Tử khen ngợi từ trong thâm tâm:

- Đại nhân thật xinh đẹp.

Nguyệt Thấm Lan nhìn bản thân trong gương đến xuất thần, thật sự đẹp ra độ cao mới, bây giờ cô không thua kém gì Hồ Tiên.

- Kỹ thuật của các ngươi tiến bộ rất nhiều.

Cô lên tiếng khen ngợi.

- Là do đại nhân vốn dĩ đã rất đẹp rồi.

Tiểu Tử thanh thúy nói.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, mỉm cười không đáp lại, bây giờ nếu cô xuất hiện ở trước mặt Mục Lương, nhất định sẽ khiến hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp này của cô.

- Ngài, còn chưa tô son môi đâu.

Thanh Vụ nhắc nhở.

- Đã biết, để ta.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra một cây son môi màu đỏ thẫm, cẩn thận thoa lên đôi môi hồng của mình, làm cho toàn bộ lớp trang điểm trở nên hoàn chỉnh.

Theo động tác của cô, trâm cài tóc trên đầu nhẹ nhàng lay động, tua rua và hoa tai đụng vào nhau, phát ra âm thanh dễ nghe.

Tiểu Mật nhắc nhở:

- Đại nhân, nên thay quần áo.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan khẽ gật đầu, biên độ gật đầu không dám quá lớn.

Ba Phù quan tâm hỏi:

- Đại nhân, đầu có nặng lắm không?

- Còn tốt, chút sức nặng này không tính là gì?!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp, đứng lên làm cho Tiểu Mật hỗ trợ thay quần áo.

- Loạt soạt, loạt soạt ~~~

Đồ cưới màu đỏ sậm được mặc lên người, các tiểu hầu gái tiến lên cẩn thận sửa sang lại.

- Đại nhân, phải đeo trang sức và vòng đeo tay.

Tiểu Tử mở ra một cái hộp khác, lấy ra một bộ đồ trang sức, trong đó vòng tay có bốn cái.

Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, hỏi:

- Muốn mang nhiều như vậy sao?

- Đúng vậy.

Tiểu Tử nghiêm mặt gật đầu.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan nhận mệnh gật đầu, cầm lấy vòng tay đeo vào cổ tay.

- Đông đông đông ~~~

Bên ngoài cung điện vang lên tiếng chuông du dương, tổng cộng vang lên bảy lần mới đình chỉ, dư âm vẫn lượn lờ ở trong Chủ Thành.

Tiểu Mật nghiêm mặt nói:

- Đại nhân, đã bảy giờ rồi, phải tranh thủ thời gian mới được.

- Không phải đã thay quần áo xong rồi sao?

Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Ba Phù nhắc nhở:

- Đại nhân, còn phải thử bộ đồ cưới thứ hai, đồ cưới sau khi kết thúc nghi thức hôn lễ, mặc khi nói chuyện với khách không được giống nhau.

- ....

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, mới nghĩ tới đã cảm thấy mệt người rồi.

…….

Bên trong thư phòng.

Mục Lương mới vừa tắm rửa xong thì đã bị Mễ Nặc đè trên ghế.

- Ngồi yên, đừng nhúc nhích.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Mục Lương liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, cười khổ nói:

- Hiện tại mới sáu giờ, phải bắt đầu tạo hình rồi sao?

- Mười giờ là cử hành hôn lễ rồi, hiện tại sáu giờ đã không còn sớm nha.

Mễ Nặc nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Vậy được rồi.

Mục Lương thở dài một tiếng, nhận mệnh tựa lưng vào ghế ngồi.

Mễ Nặc cầm lược chải mái tóc dài của Mục Lương, đồng thời dùng kéo sửa chữa đuôi tóc một chút, làm cho chiều dài của tóc tự nhiên hơn.

Bình Luận (0)
Comment