Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 547 - Chương 3193 - Ngươi Đáng Tin Cậy Một Chút Đi.

Chương 3193 - Ngươi Đáng Tin Cậy Một Chút Đi.
Chương 3193 - Ngươi Đáng Tin Cậy Một Chút Đi.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Hồ Tiên lắc eo nhỏ đi tới.

Mục Lương quay đầu nhìn lại, ôn hòa nói:

- Sao cả ngươi cũng dậy sớm thế?

- Ta tới hỗ trợ một tay.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

- Ngươi còn mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều, đảm bảo giấc ngủ đầy đủ mới tốt.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Không sao đâu, chỉ là dậy sớm một chút mà thôi, đâu phải mỗi ngày ta đều như vậy.

Hồ Tiên ưu nhã nói.

Cô đi lên trước, tiếp nhận lược trong tay cô gái tai thỏ, chuẩn bị tạo kiểu tóc cho Mục Lương.

Anh ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, bảo trì phần đầu bất động, liếc nhìn bằng khóe mắt là có thể nhìn thấy cô gái đuôi hồ ly.

Mễ Nặc cầm lấy cái nhíp tiến lại gần mặt của Mục Lương, cô chuẩn bị sửa sang lại lông mày của hắn, nơi nào mọc lộn xộn thì nhổ bỏ.

Mí mắt của Mục Lương run một cái, vội nói:

- Lông mày của ta vô cùng tốt.

- Đừng lo lắng, ta chỉ làm cho lông mày của ngươi trở nên hoàn mỹ hơn thôi.

Mễ Nặc mềm mại nói.

- ...Được thôi.

Mục Lương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tùy ý cô gái tai thỏ bận rộn.

Trên mặt của Hồ Tiên hiện ra ý cười, quyến rũ nói:

- Ta đi ngang qua Thiên Điện của em gái Thấm Lan, thay ngươi nhìn em ấy một cái, thật sự là rất xinh đẹp.

Mi tâm của Mục Lương khẽ động, khóe môi cong lên nói:

- Ta rất chờ mong.

- Ngươi sẽ phải kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.

Hồ Tiên cười nói.

Mục Lương mỉm cười không nói, chỉ cảm thấy lông mi truyền đến cảm giác hơi đau đớn, là cô gái tai thỏ đang nhổ lông mày của anh, có điều dù cô ấy dùng sức thế nào thì đều không nhổ ra được.

- Quái lạ, tại sao nhổ mãi mà không ra vậy?

Mễ Nặc bĩu môi, nhìn cái nhíp bị bóp dẹp, trên đó không có lấy một cọng lông mày.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Dao còn không thể làm xước da của ta, ngươi dùng nhíp sao có thể cạo lông mày của ta được.

- ...

Sau khi anh trở thành cường giả cấp Đế, thuộc tính bốn chiều tăng lên về chất, hình dung bằng đồng bì thiết cốt vẫn còn chưa đủ.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Mễ Nặc chớp chớp mắt nhìn Mục Lương.

- ..Ngươi có thể buông tha cho lông mày của ta.

Mục Lương đề nghị.

- ....

Mễ Nặc nhìn chằm chằm gương mặt của Mục Lương, trầm tư một chút.

Cuối cùng, cô thở dài một tiếng, nhận mệnh gật đầu nói:

- Thôi thôi, lông mày của ngươi không ngăn nắp thì cũng rất đẹp mắt, vậy không sửa nữa.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, ôn hòa nói:

- Làm tóc và thay quần áo thì tốt rồi.

- Ta biết rồi.

Mễ Nặc bĩu môi, đứng dậy đi lấy đồ cưới.

Hồ Tiên để lược xuống, phân một chòm tóc ra rồi cố định bằng một cái kẹp có hoa văn rồng màu vàng kim.

Động tác trên tay của cô không ngừng, quyến rũ nói:

- Tất cả mọi người đều vui mừng cho ngươi.

Mục Lương cười một tiếng, nói nửa đùa nửa thật:

- Toàn quốc đều nghỉ ba ngày có lương, toàn dân không vui sao được?

- Ta nói chính là người trong cung điện.

Hồ Tiên giận trách.

Ánh mắt của Mục Lương lấp loé, ôn hòa nói:

- Ừm, ta biết.

- Ngươi kết hôn, tất cả mọi người đều dậy sớm hỗ trợ đấy.

Hồ Tiên nhẹ giọng mở miệng.

Khi cô thức dậy thì phát hiện Ly Nguyệt và những người khác đều đã tỉnh, tất cả đang vội vàng giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Đợi tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho ngươi.

Hồ Tiên lắc đầu, quyến rũ nói:

- Không cần, hôn lễ của ta không thể long trọng hơn hôn lễ của vương hậu.

- Ngươi là Phó Hậu.

Mục Lương gằn từng chữ.

- Vậy cũng không được.

Hồ Tiên trợn trắng mắt nhìn Mục Lương.

Ánh mắt của Mục Lương lấp loé, trong lòng có ý tưởng, không có tiếp tục thảo luận vấn đề này với Hồ Tiên.

Làm cho cô gái đuôi hồ ly trở thành Phó Hậu, sau đó còn có đám người Ly Nguyệt, hắn cũng sẽ sắp xếp hôn lễ cho từng người.

Động tác của Hồ Tiên không ngừng, nhanh chóng tạo kiểu tóc cho Mục Lương, cố định lại bằng kim hoàn long văn.

Trong chính sảnh, Ly Nguyệt và những người khác rửa mặt xong tụ tập lại một chỗ.

- Bây giờ là bảy giờ, còn ba giờ nữa là bắt đầu hôn lễ rồi.

Sắc mặt của Ly Nguyệt trở nên nghiêm túc nói.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, lẩm bẩm:

- Đúng vậy, Mục Lương sắp thành đàn ông có gia đình.

Ly Nguyệt nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Được rồi, ta và Ngải Lỵ Na đi Đại Hội Trường nhìn xem, Ny Cát Sa và Mễ Á phụ trách bên khách mời, Ngôn Băng ở lại cung điện xem Mục Lương có sắp xếp gì khác không?!

- Được!

Ngôn Băng và những người khác gật đầu đáp ứng.

- Ta thì sao?

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ chớp chớp.

Ly Nguyệt cạn lời một hồi, nhắc nhở:

- Đừng quên hôm nay sẽ có biểu diễn phi hành, ngươi phải đi nhìn giám sát đó.

- A, ta quên mất.

Hi Bối Kỳ giơ tay lên vỗ đầu một cái.

Trong hôn lễ của Mục Lương sẽ có rất nhiều tiết mục biểu diễn, biểu diễn Không Quân phi hành là một trong những số đó.

Ngôn Băng nhẹ giọng nói:

- Ngươi đáng tin cậy một chút đi chứ.

- Ta biết rồi, bây giờ ta đi giám sát bọn họ đây.

Hi Bối Kỳ bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Mễ Á nhẹ giọng nói:

- Đội nhạc thì sao, Mễ Nặc đang ở chỗ Mục Lương, có cần sai người đi nhìn chằm chằm không?

- Tuyết Cơ đã đi rồi, yên tâm đi.

Ly Nguyệt giải thích.

- Vậy là tốt rồi.

Mễ Á nghe vậy mới yên lòng.

- Được rồi, tất cả mọi người đi làm việc đi, đừng để xảy ra sau sót.

Ly Nguyệt vung tay lên.

- Tốt!

Các cô gái nhanh chóng tản ra đi làm việc của mình.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Di đi ra Thiên Điện, lúc này trong cung điện đã không còn lại bao nhiêu người.

- Mọi người đâu hết rồi?

Đôi mắt màu xanh nước biển của nàng chớp chớp.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên đi xem em gái trang điểm thế nào.

Khi Nguyệt Thấm Di đi tới Thiên Điện của em gái, cô vừa mới thử xong bộ đồ cưới thứ hai, đang đổi về bộ đồ cưới thứ nhất, sau đó muốn đi Đại Hội Trường chuẩn bị.

- Em gái...

Nguyệt Thấm Di đi vào Thiên Điện, đôi mắt nhìn về phía em gái, không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của em mình.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chị tới rồi.

- Thật xinh đẹp, lần này ta so không bằng rồi.

Nguyệt Thấm Di lên tiếng khen ngợi, đi lên trước nắm tay em gái, đáy mắt hiện lên một tia ước ao.

- Ha ha ha ~~~

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Chị, chẳng lẽ không phải ta vẫn luôn đẹp hơn ngươi sao?

- Đừng nói mớ giữa ban ngày nữa.

Nguyệt Thấm Di giơ tay lên chọc chọc cái trán của em gái.

- Chí ít thì bây giờ ta xinh đẹp hơn nha.

Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm, trâm cài tóc trên đỉnh đầu đung đưa.

- Vâng vâng, ngươi bây giờ rất đẹp.

Nguyệt Thấm Di khen ngợi từ trong thâm tâm.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mỉm cười:

- Vậy là tốt rồi.

- Đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa?

Nguyệt Thấm Di dịu dàng hỏi.

- Đúng vậy, một chút nữa là có thể đi Đại Hội Trường.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.

- Bây giờ đi qua đó rồi à?

Nguyệt Thấm Di kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, còn có một chút công tác tiến hành ở Đại Hội Trường cần phải chuẩn bị bây giờ ạ.

Tiểu Tử giải thích.

Nguyệt Thấm Di ưu nhã nói:

- Được rồi, chị đi với ngươi.

- Vâng.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, lôi kéo tay của chị gái đi ra ngoài.

- Đại nhân, ngài quên khăn trùm đầu của cô dâu rồi!

Tiểu Tử hô một tiếng, vội vã cầm khăn trùm đầu đuổi theo, lúc này không thể để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của cô dâu.

Bình Luận (0)
Comment