Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 548 - Chương 3194 - Bắt Đầu Hôn Lễ (1)

Chương 3194 - Bắt Đầu Hôn Lễ (1)
Chương 3194 - Bắt Đầu Hôn Lễ (1)

Vương quốc Huyền Vũ.

Bên ngoài Đại Hội Trường Chủ Thành.

- Lộc cộc lộc cộc ~~~

Hơn một trăm chiếc xe thú lần lượt lái tới trước cửa chính Đại Hội Trường , sau khi người trên xe đi xuống thì xa phu lại lái xe thú rời đi, đón vị khách tiếp theo.

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang lên chín tiếng, sau đó dư âm vẫn còn lượn lờ ở trên không.

- Thật là nhiều người.

Lăng Hương bước xuống xe thú, đi sau lưng cha mình là quốc vương Tề Nhĩ Nạp của vương quốc Tây Hoa.

Tề Nhĩ Nạp ngắm nhìn bốn phía, thấy được không ít người quen, đều là Quốc Vương và Vương Hậu của mỗi đại vương quốc.

- Mục Lương thành hôn, có hơn hai mươi vị quốc vương tới chúc mừng, con số này không nhỏ.

Hắn lên tiếng thán phục.

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương sáng lên, giơ tay ra hiệu:

- Cha, ta nhìn thấy Bạch Sương!

Tề Nhĩ Nạp nghe vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc xe thú ngừng lại, xa phu đi tới mở ra cửa buồng xe.

- Cọt kẹt ~~~

Bạch Sương và quốc vương Hải Đinh bước xuống xe thú, chỉ là sắc mặt của cô có chút tiều tụy, dáng vẻ giống như ngủ không ngon.

- Sương Nhi, ngươi không sao chứ?

Quốc vương Hải Đinh thở dài một tiếng hỏi.

Sau khi con gái biết tin Mục Lương sắp kết hôn, sắc mặt cô vẫn luôn tái nhợt như thế, mỗi ngày đều ưu sầu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra nàng ấy không thích hợp.

Gương mặt của Bạch Sương có chút trắng bệch, nhu nhược gật đầu nói:

- Cha, ta không sao.

Quốc vương Hải Đinh khuyên nhủ:

- Sương Nhi, hay ngươi trở về Trung tâm Huyền Vũ nghỉ ngơi đi, chờ thêm hai ngày nữa chúng ta đi trở về.

Lần này, hắn tới vương quốc Huyền Vũ, một là vì tham gia hôn lễ của Mục Lương, hai là cần thảo luận chuyện xây dựng thành Tát Luận.

- Không cần đâu, ta ổn mà.

Bạch Sương nói với sắc mặt kiên định.

- Vậy được rồi.

Quốc vương Hải Đinh thầm than một tiếng, hy vọng khi hôn lễ bắt đầu thì con gái sẽ không khóc.

- Bạch Sương.

Giọng nói thanh thúy vang lên, Lăng Hương đi nhanh tới gần.

Ánh mắt của quốc vương Hải Đinh lóe lên, nói:

- Là người của vương quốc Tây Hoa.

Lăng Hương đi tới, đúng mực vấn an:

- Xin chào Hải Đinh thúc thúc.

- Lăng Hương à, đã lâu không gặp.

Trên mặt của quốc vương Hải Đinh lộ ra nụ cười hòa ái.

Bạch Sương cũng vấn an Tề Nhĩ Nạp:

- Tề Nhĩ Nạp thúc thúc.

Mọi người đều là vương thất, thân phận địa vị đều không khác mấy, cũng đều quen biết nhau, cho nên không chú trọng quá nhiều về cấp bậc lễ nghĩa.

- Hải Đinh các hạ.

Tề Nhĩ Nạp gật đầu lên tiếng.

Quốc vương Hải Đinh đồng dạng gật đầu, nói:

- Tề Nhĩ Nạp các hạ, lại gặp mặt rồi.

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương chớp chớp, quan tâm hỏi:

- Bạch Sương, ngươi không thoải mái trong người à, vì sao sắc mặt lại kém như vậy?

- Có thể là do ta không nghỉ ngơi tốt, không sao đâu.

Trên mặt của Bạch Sương lộ ra nụ cười yếu ớt.

Lăng Hương lộ vẻ mặt lo lắng, nói:

- Thật vậy chăng, có cần đi bệnh viện không, nghe Bệnh Viện Đa Khoa ở Chủ Thành có thể chữa khỏi trăm bệnh.

Tề Nhĩ Nạp tức giận nói:

- Lăng Nhi, ngươi nói bậy bạ gì đấy, không có việc gì tự nhiên là tốt nhất.

- Cũng đúng ha.

Lăng Hương cười ngây ngốc.

Quốc vương Hải Đinh kịp lúc nói:

- Sương Nhi chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi, cộng thêm đoạn thời gian trước tu luyện quá vất vả, cho nên lúc này mới nhìn mảnh mai một chút.

- Đúng vậy.

Bạch Sương gật đầu nói.

- Vậy là tốt rồi, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể quan trọng nhất.

Tề Nhĩ Nạp ôn hòa dặn dò.

Bạch Sương nhẹ giọng nói cảm ơn:

- Vâng, cảm ơn Tề Nhĩ Nạp thúc thúc quan tâm.

- Ngươi không có việc gì là tốt rồi.

Lăng Hương gật đầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Càng ngày càng có nhiều xe thú đi đến Đại Hội Trường , ven đường đã đậu đầy xe thú.

Linh Vận và cha mẹ mình là Ước Mỗ, Linh Tịch bước xuống một chiếc xe thú khác, phía sau còn có Phó Kỵ Sĩ Trưởng Kha Lý Gia.

Ước Mỗ là quốc vương của vương quốc Tề Nhĩ Vô, hắn có thể dành thời gian tới tham gia hôn lễ của Quốc Vương vương quốc Huyền Vũ, có thể nói là thành ý tràn đầy.

- A, là Linh Vận!

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương lại sáng lên, không khỏi hào hứng hô to.

Tề Nhĩ Nạp thở dài một tiếng, không biết đến bao giờ thì con gái thay đổi thói quen gặp người là hô hào la to, hoàn toàn không có dáng vẻ của một công chúa.

Linh Vận nghe được giọng nói thì quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, hô to:

- Lăng Hương, ta rất nhớ ngươi!

- ....

Ước Mỗ và Linh Tịch liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, lễ nghi quý tộc mà con gái học thật là uổng công.

Linh Vận hào hứng chạy lên trước, vội vã nhào tới ôm chặt Lăng Hương.

- Ha ha ha ~~~

Mặt mày của Lăng Hương hiện ra ý cười, nói:

- Ta biết ngươi nhất định sẽ tới mà!

Linh Vận hất cằm lên, thanh thúy nói:

- Ta cũng biết ngươi sẽ tới, cho nên ta mới theo cha đến đây.

- Nói giống như không có hôn sự của bệ hạ Huyền Vũ thì các ngươi sẽ không đến đây vậy.

Đức Đức Đa Nhĩ Đàm vạch trần em gái.

Từ sau khi Lăng Hương trở về vương quốc Tây Hoa, thỉnh thoảng sẽ náo loạn muốn đến vương quốc Huyền Vũ, lần này cho phép cô cùng tới đây tham gia hôn lễ, thiếu nữ hưng phấn cả đêm không ngủ được.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Hương ửng đỏ, quay đầu trừng mắt với ca ca.

Linh Vận ngây thơ nói:

- Vương quốc Huyền Vũ là tốt nhất, dĩ nhiên là phải tới rồi, nếu vương quốc của chúng ta có thể tốt giống như vương quốc Huyền Vũ thì chúng ta đã không chạy ra bên ngoài rồi.

- ....

Ước Mỗ và Tề Nhĩ Nạp đồng thời cứng họng.

- Đừng chọc giận cha ngươi.

Linh Tịch cười khổ lên tiếng.

- Mẹ, ta sai rồi.

Linh Vận cười bẽn lẽn.

- Khụ khụ, mấy vị, đã lâu không gặp.

Quốc vương Hải Đinh đi tới trước.

Đám người Ước Mỗ và Tề Nhĩ Nạp gật đầu nói:

- Hải Đinh các hạ.

- Không ngờ mấy vị đều đích thân đến tham gia hôn lễ của Mục Lương các hạ.

Quốc vương Hải Đinh cảm thán nói.

- Chẳng phải các hạ cũng đích thân đến sao?!

Ước Mỗ bình thản nói.

Linh Tịch đúng lúc mở miệng nhắc nhở:

- Mấy vị, đừng đứng đây hàn huyên nữa, chúng ta đi vào trước đi.

- Ừ, đi vào trước đi.

Đám người Tề Nhĩ Nạp lên tiếng, cười nói đi về phía lối vào Đại Hội Trường .

Trước cửa Đại Hội Trường , Hi Sắt và Hi Phù Ni phụ trách thẩm tra đối chiếu thiệp mời hôn lễ, sau khi xác định không có vấn đề thì mới đưa người vào Đại Hội Trường.

- Mấy vị, vui lòng lấy ra thiệp mời.

Hi Sắt giơ tay lên, ngăn lại đám người Linh Tịch.

- A, ngươi không biết chúng ta sao?

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương trừng lớn.

Hi Phù Ni nói với giọng điệu không phách lối không siểm nịnh:

- Xin lỗi, chúng ta chỉ nhận thiệp mời.

- Được rồi, người ta chỉ làm việc theo quy củ.

Tề Nhĩ Nạp lý giải nói.

Hắn lấy ra thiệp mời đưa cho Hi Phù Ni, những người còn lại cũng giống như vậy.

Bình Luận (0)
Comment