Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 550 - Chương 3196 - Dã Tâm Của Ngươi Không Nhỏ (1)

Chương 3196 - Dã Tâm Của Ngươi Không Nhỏ (1)
Chương 3196 - Dã Tâm Của Ngươi Không Nhỏ (1)

- Mẹ!

Giọng nói thanh thúy vang lên, Nguyệt Phi Nhan kích động đi vào hậu trường.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Nguyệt Thấm Lan, đôi mắt màu lửa đỏ của cô lập tức sáng ngời.

- Mẹ, hôm nay ngươi quá xinh đẹp!

Cô kinh ngạc thốt lên một cách khoa trương.

- Đừng lúc kinh lúc rống như vậy.

Nguyệt Thấm Di cười dạy dỗ.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói:

- Do mẹ quá đẹp nên ta không khống chế được nha.

- Ta biết, điểm này ngươi không giống ta.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, hét lên:

- Cái gì chứ, ta cũng rất xinh đẹp nha, chỉ cần trang điểm một chút khẳng định đẹp hơn mẹ.

- Đừng có nằm mơ.

Nguyệt Thấm Lan liếc xéo cô gái tóc đỏ.

- Mẹ, ngày hôm nay ngươi kết hôn, ta không tranh với ngươi.

Nguyệt Phi Nhan hừ dỗi một tiếng.

Nguyệt Thấm Di giơ tay lên nâng trán, rõ ràng không có quan hệ máu mủ, tại sao còn muốn ở chỗ này so xinh đẹp.

Nguyệt Phi Nhan nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt màu đỏ loé lên, hỏi:

- Mẹ, mẹ và Mục Lương kết hôn thì sau này mẹ chính là Vương Hậu, mà ta là con gái của mẹ, vậy nghĩa là sau này ta sẽ trở thành công chúa, đúng không?

Miệng của Nguyệt Thấm Lan co giật, nói với giọng điệu không xác định:

- Ta không biết, cái này ngươi phải đi hỏi Mục Lương.

- A?

Nguyệt Phi Nhan lập tức bĩu môi.

Nguyệt Thấm Di nhẹ nhàng nói:

- Nếu như ngươi là công chúa, vậy sau này có thể liên hôn gả cho vương tử của những vương quốc còn lại.

- A, vậy không được, ta không làm công chúa đâu!

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, lập tức từ chối không chút nghĩ ngợi.

Nguyệt Thấm Di liếc nhìn con gái một cái, nói:

- Gả cho vương tử cũng được đấy chứ, sau này có lẽ còn có thể lên làm Vương Hậu.

- Không cần, ta không muốn rời đi vương quốc Huyền Vũ, lại càng không muốn làm Vương Hậu của người khác.

Nguyệt Phi Nhan lắc đầu như trống bỏi.

Cô chột dạ liếc nhìn Nguyệt Thấm Lan một cái, cô có gả thì cũng phải gả cho người mình thích, hắn phải đối xử tốt với mình, nếu không thì cô vĩnh viễn không gả.

Mà ai là người đối xử với thiếu nữ tốt nhất, lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô?

Nguyệt Thấm Di liếc nhìn con gái, mặt mày hiện ra ý cười, hỏi:

- Tại sao ngươi lại không muốn làm vương hậu, đây chính là vị trí dưới một người trên vạn người.

- Không muốn, ta sẽ không gả ra bên ngoài.

Nguyệt Phi Nhan dùng sức lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi:

- Ngươi không phải là không muốn làm vương hậu, chỉ là không muốn làm vương hậu của người khác, đúng không?

- A, làm sao mẹ biết?

Nguyệt Phi Nhan vô ý thức lên tiếng, nói xong mới phát hiện mình nói sai, vội vàng dùng tay che miệng lại.

Ánh mắt của cô vừa bối rối lại chột dạ, nói mơ hồ không rõ:

- Mẹ, đừng hiểu lầm, ta không phải muốn cướp nam nhân của ngươi.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại, nhàn nhạt nói:

- Dã tâm của ngươi không nhỏ đâu, vị trí của ta mà cũng dám mơ ước.

- Ta sai rồi.

Nguyệt Phi Nhan vô ý thức che đầu lại, sợ hãi bị mẹ gõ đầu.

- Ha ha ha ~~~

Nguyệt Thấm Di không khỏi bật cười, trêu ghẹo:

- Khẩu vị của hai mẹ con các ngươi thật là giống nhau.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn tỷ tỷ, bình tĩnh nói:

- Tỷ tỷ cũng thế thôi.

Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, thần sắc trên mặt viết đầy chữ hóng hớt.

- Đông đông đông ~~~

Đột nhiên, bên trong Đại Hội Đường vang lên tiếng chuông và tiếng trống.

- Mục Lương tới rồi!

Tinh thần của Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di đều run lên.

- Ta đi ra xem một chút.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi hậu đài.

Bên ngoài Đại Hội Đường, Mục Lương ngồi xe ô tô được đoàn xe hộ tống đi từ Khu Vực Trung Ương tới đây.

Đoàn xe gồm sáu chiếc xe hơi và đội xe máy của hộ vệ Trung Ương hợp thành, dọc theo đường đi cờ đỏ vui mừng bay phấp phới, bên trên áo choàng của hộ vệ Trung Ương cũng được che một lớp vải bố.

Trên xe hơi có hoa tươi bày thành hình chữ Hỷ, trên cửa xe cũng có treo dải lụa đỏ.

Đội xe máy cũng được trang trí rất có bầu không khí vui mừng, đầu xe thì treo cờ màu, lúc chạy đi thì cờ sẽ tung bay theo gió, nhìn từ xa giống như là là hải lưu rực rỡ.

Trên bầu trời đoàn xe, Ong Thợ bay múa thành đoàn, trên người bọn nó đều được treo đóa hoa, cùng nhau chúc mừng thời khắc tốt đẹp này.

Dân chúng đều tụ tập ở bên đường, quơ cờ màu rực rỡ trong tay, cao giọng chúc phúc.

- Bệ hạ đại hôn vui vẻ ~~~

- Chúc mừng bệ hạ, bệ hạ vạn an.

- Bệ hạ nhất định phải hạnh phúc nha.

Dân chúng thi nhau kêu to, cờ màu trong tay vung thành tàn ảnh.

Những cờ màu ăn mừng này đều được phát miễn phí, sau này rất nhiều ngày lễ và hoạt động chúc mừng đều có thể dùng tới.

Bên trong xe hơi, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Mục Lương.

Hắn giơ tay chào hỏi dân chúng, đồng thời dùng ý niệm câu thông Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Ông ~~~

Ngay sau đó, Trà Thụ Sinh Mệnh toả ra ức vạn tia sáng, khuếch tán như gợn sóng bao trùm về phía dân chúng.

- A, thật thoải mái, cảm giác cả người lên tinh thần rất nhiều.

Dân chúng kinh ngạc thốt lên.

- Đây là quà tặng của bệ hạ, cảm ơn bệ hạ.

- Cảm ơn bệ hạ!

- ...

Giọng nói hoan hô của dân chúng lớn hơn, điều này làm cho Tuần Cảnh Vệ duy trì trật tự càng thêm nhức đầu.

- Ha ha ha ~~~

Bên trong xe hơi, Hồ Tiên cười quyến rũ lên tiếng:

- Con dân của ngươi đều mừng thay cho ngươi đấy.

- Ta thấy được.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, Kim Hoàn Long Văn giữa sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa.

Đoàn xe dừng lại ở trước cửa Đại Hội Đường, nhóm hộ vệ Trung Ương dừng xe máy lại, đứng thành hai hàng cung nghênh Mục Lương xuống xe.

- Cùm cụp ~~~

Cửa xe bị đẩy ra, Mục Lương từ trên xe bước xuống, một thân áo bào màu đỏ sậm cực kỳ đáng chú ý.

- Bệ hạ vạn an!

Dân chúng xa xa thét chói tai liên tục.

Mục Lương giơ tay lên đáp lại dân chúng, trên mặt mang nụ cười ấm áp, mê đảo ngàn vạn nữ tính.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hắn đi vào bên trong Đại Hội Đường, đồng thời tiếng chuông và tiếng trống cũng trở nên du dương, các loại âm thanh của nhạc cụ vang lên, đội nhạc bên trong Đại Hội Đường bắt đầu biểu diễn.

- Tới rồi.

Bên trong Đại Hội Đường, các vị khách dồn dập quay đầu nhìn về phía lối vào.

Khi Mục Lương đạp thảm đỏ đi vào Đại Hội Đường, các vị khách không khỏi ngừng thở một giây, đáy mắt hiện lên tia kinh diễm trước vẻ đẹp này.

- Cộp cộp cộp ~~~

Theo Mục Lương cất bước, pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, tản ra màu sắc rực rỡ.

- Thật là đẹp trai.

Các vị khách nữ nhao nhao hít hà một hơi.

Ở trong tiếng than thở và kinh ngạc của nhóm khách mời, ban nhạc biểu diễn đi tới cao trào, Mễ Nặc cầm micro bắt đầu cất tiếng hát.

Bình Luận (0)
Comment