Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 551 - Chương 3197 - Dã Tâm Của Ngươi Không Nhỏ (2)

Chương 3197 - Dã Tâm Của Ngươi Không Nhỏ (2)
Chương 3197 - Dã Tâm Của Ngươi Không Nhỏ (2)

Mục Lương gật đầu chào hỏi các vị khách rồi cất bước đi về phía đài cao, nhóm hộ vệ Trung Ương phía sau cũng đi theo, cho đến Mục Lương lên tới đài cao thì bọn họ mới đứng vững ở bên dưới.

Đội nhạc vẫn còn tiếp tục biểu diễn, tiếng ca của Mễ Nặc vang vọng ở trong Đại Hội Đường làm cho không ít người ngạc nhiên vì âm thanh tuyệt đẹp.

Tiếng trống, tiếng đàn và tiếng ca đan xen vào nhau tạo thành giai điệu hài hòa, chúc mừng đại hôn của quốc vương vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương đứng ở trên đài cao, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong đó có mấy ánh mắt khiến hắn chú ý.

Hắn ngước mắt nhìn lại, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Bạch Sương, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Miệng của Bạch Sương khẽ mấp máy, không tiếng động nói ra hai chữ "chúc mừng".

- Sương Nhi, ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?

Quốc vương Hải Đinh thở dài hỏi.

Bạch Sương dịu dàng nói:

- Ta không ‌sao đâu, ta thật sự mừng thay cho hắn.

- Ai ~

Quốc vương Hải Đinh lại thở dài một tiếng, hối hận vì đồng ý mang con gái tới tham gia hôn lễ của Mục Lương.

Bên trên đài cao, Mục Lương dời ánh mắt sang chỗ khác, lơ đãng chạm với ánh mắt của Ôn Sa.

Ôn Sa mang vải ren mỏng che mặt, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Mục Lương, ý mến mộ giấu ở đáy mắt.

Mục Lương nhìn thấy Tố Cẩm, cô cũng đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt màu xanh mơ hồ có chút đỏ ửng, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng đau nhói.

Mục Lương lại nhìn về phía Tô Lâm Y Tư, ánh mắt của cô yên tĩnh nhưng lại không hề dời đi chỗ khác.

Tiếng ca của Mễ Nặc kết thúc, bên trong Đại Hội Đường bắt đầu phát lên khúc nhạc vui mừng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô gái đuôi hồ ly mang sa mỏng đi lên đài cao, lần này hôn lễ do cô chủ trì.

Vì vậy Hồ Tiên dùng sa mỏng che khuất khuôn mặt, tránh đoạt sự nổi bật với vương hậu.

Giọng nói thanh thúy của cô vang lên:

- Ngày hôm nay là hôn lễ của bệ hạ chúng ta, do ta chủ trì, hy vọng các vị khách có thể tận hứng.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, hôm nay cô gái đuôi hồ ly mặc rất khiêm tốn, ngay cả lỗ tai hồ ly đều bị che lại để không ai chú ý tới.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nhóm vũ công mặc trang phục tịnh lệ xuất hiện ở trên thảm đỏ, bắt đầu buổi biểu diễn của mình, vũ đạo nhu mỹ hấp dẫn sự chú ý của các vị khách.

- Nhảy rất đẹp.

Lăng Hương thán phục liên tục.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận phát sáng, hưng phấn nói:

- Ta cũng muốn học.

- Không được, ngươi là công chúa, học cái này để làm gì chứ?

Ước Mỗ lập tức từ chối không hề nghĩ ngợi.

- Đúng vậy, nếu ngươi thích thì có thể để cho người hầu học tập, sau này ở vương cung nhảy cho ngươi xem mỗi ngày.

Linh Tịch cũng khuyên nhủ.

Con gái là công chúa của một nước, nếu để người ta biết cô chạy đi học khiêu vũ, vậy thì quá mất thân phận.

- Vậy thì thôi, không phải là mình nhảy thì xem nhiều sẽ ngán.

Linh Vận bĩu môi.

Lăng Hương đảo mắt một vòng, nghiêng người tới gần bạn tốt rồi rì rà rì rầm vào tai đối phương.

Không biết cô nói cái gì mà đôi mắt của Linh Vận lại sáng lên lần nữa, sau đó thốt lên:

- Ý kiến hay!

- Các ngươi lại đang âm mưu chuyện gì không tốt nữa đúng không?

Ước Mỗ tức giận hỏi.

Linh Vận trả lời qua loa lấy lệ:

- Cha, nên chuyên tâm xem biểu diễn.

Bên trong Đại Hội Đường, buổi biểu diễn vũ đạo mở màn kết thúc.

Bên trên đài cao, Hồ Tiên cầm micro linh khí trong tay, tiếp tục dẫn dắt hôn lễ.

- Kế tiếp xin mời mọi người xem đoạn phim tình yêu ngắn.

Giọng nói thanh thúy của Hồ Tiên vang vọng Đại Hội Đường.

- ...

Miệng của Mục Lương co giật, phim tình yêu? Sao hắn không biết còn có vụ này nữa?

- Ông ~~~

Bên trên đài cao, linh khí phát hình video bị khởi động, hình ảnh phóng lên màn chiếu phim màu trắng.

- Ta tên là Nguyệt Thấm Lan, là thư ký của vương quốc Huyền Vũ.

Giọng nói thanh thúy vang lên, hình ảnh là ở bên trong cung điện, Nguyệt Thấm Lan đang ngồi ở trên ghế sô pha tại chính sảnh.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, nhìn ra được người bên trong phim ngắn không phải là Nguyệt Thấm Lan, chắc là dùng Phú Năng Trân Châu "Ý Thức Cụ Hiện" biến hóa ra.

- Ta quen biết bệ hạ đã nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã đem lòng thương mến....

Trong video, Nguyệt Thấm Lan giới thiệu đơn giản cô nhận thức Mục Lương như thế nào.

Phía sau đài cao.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Tỷ tỷ, đây là video mà ngươi quay phải không?

Nguyệt Thấm Di có chút chột dạ nhìn khắp nơi, phủ nhận:

- Không có, ngươi đừng nói nhảm.

- Tỷ tỷ, ngươi đoán xem ta có tin không?

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

Nguyệt Thấm Di cười trấn an em gái:

- Ngươi đừng nóng giận, sắp lên đài rồi, phải cười mới được.

- Phù ~~~

Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, nghĩ đến lúc đi ra ngoài phải đối mặt với Mục Lương, gương mặt của cô càng đỏ hơn.

Bên trong Đại Hội Đường, các khách mời chăm chú xem video, trong mắt không ít người lộ ra vẻ ước ao.

Ánh mắt của Tố Cẩm hơi ảm đạm, cảm thấy nếu mình có thể nhận thức Mục Lương sớm hơn một chút thì có lẽ vị trí của Nguyệt Thấm Lan sẽ là của cô.

Lăng Hương cảm thán lên tiếng:

- Thật là làm người ta hâm mộ.

- Đúng vậy, sau này ta cũng muốn gả cho người giống như Mục Lương.

Linh Vận gật đầu lia lịa.

- Vận Nhi thích Mục Lương à?

Ước Mỗ đột nhiên hỏi.

Linh Vận thuận miệng đáp lại:

- Mục Lương ưu tú như vậy, ai mà không thích chứ?

- Đúng vậy.

Lăng Hương gật đầu đồng tình.

- Vậy ta đi nói chuyện với Mục Lương, bảo hắn cưới ngươi làm phi tử.

Ước Mỗ nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Cha, ngươi điên rồi à?

Đôi mắt của Linh Vận trừng lớn.

Cô quay đầu nhìn về phía Linh Tịch, nói với giọng the thé:

- Mẹ, ngươi mau xem chồng mình đi, hắn điên rồi.

- Phi tử không được, chí ít cũng phải là vị trí phó hậu.

Linh Tịch như suy nghĩ gì đó rồi nói.

- .. Tất cả điên hết rồi.

Khóe mắt của Linh Vận giật một cái.

- Có Hồ Tiên ở đây, mọi người đừng suy nghĩ nhiều.

Bạch Sương đột nhiên lên tiếng.

Qua một đoạn thời gian ở Khu Vực Trung Ương, cô biết quan hệ của Mục Lương và đám người Hồ Tiên, chỉ bằng vào thân phận công chúa của một quốc gia là ‌không có khả năng ngồi lên vị trí phó hậu.

Đám người nghe vậy nhìn về cô gái đuôi hồ ly phía trên đài, tuy trên mặt nữ nhân mang sa mỏng, nhưng vóc người nóng bỏng kia khiến cho bọn họ không hẹn mà đều yên tĩnh lại.

- Vận Nhi à, ngươi từ bỏ đi.

Ước Mỗ thở dài nói.

Linh Tịch đồng ý gật đầu:

- Ừ ừ, ngươi không xứng với Mục Lương.

- ....

Linh Vận tức giận đến nghiến răng.

CÔ tức giận hỏi:

- Các ngươi thật sự là cha mẹ của ta sao?

Lăng Hương vỗ vỗ bả vai của bạn tốt, nói trịnh trọng và nghiêm túc:

- Linh Vận à, thúc thúc nói rất đúng.

- Các ngươi... bắt nạt ta.

Linh Vận ủy khuất bĩu môi, lộ ra vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc.

Bình Luận (0)
Comment