Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 552 - Chương 3198 - Tất Cả Điên Hết Rồi

Chương 3198 - Tất Cả Điên Hết Rồi
Chương 3198 - Tất Cả Điên Hết Rồi

Ước Mỗ không để ý con gái khóc lóc kể lể, quay đầu nói:

- Như đã nói, giờ Vận Nhi cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, nếu được thì nên tìm người thích hợp.

Linh Tịch ưu nhã nói:

- Chờ trở về ta lại sai người đi hỏi thăm một chút, nhìn xem vương tử nhà ai tương đối thích hợp.

- Cha, mẹ, ta không muốn lập gia đình!

Đôi mắt của Linh Vận trừng lớn.

- Yên tâm, mẹ sẽ giúp ngươi tìm một nam nhân thích hợp, mặc dù không bằng được Mục Lương, nhưng chắc chắn cũng sẽ không quá kém.

Linh Tịch trìu mến sờ đầu của con gái.

- ... Mẹ, ngươi căn bản không nghe ta đang nói cái gì.

Linh Vận ủy khuất nói.

- Việc này không quan trọng.

Linh Tịch mỉm cười.

Linh Vận giơ tay lên che miệng, hỏi với giọng điệu mang theo khó tin:

- Mẹ, ta là được nhặt về đúng không?

Khóe miệng của Linh Tịch giật giật, giơ tay gõ đầu con gái một cái, bản thân hoài thai mười tháng sinh ra con gái, hiện tại làm sao lại ngớ ngẩn như vậy?

Linh Vận ôm đầu an tĩnh lại, chỉ là đôi môi dẩu ra kia triển lộ hoàn toàn sự bất mãn trong lòng.

Tề Nhĩ Nạp như suy nghĩ gì đó mà nhìn về phía con gái, ánh mắt lấp lóe.

- Cha, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tìm đối tượng kết hôn cho ta.

Lăng Hương nhìn cha mình với khuôn mặt không cảm xúc.

Tề Nhĩ Nạp nghe vậy không khỏi lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu thở dài một tiếng.

Bên trên đài cao, video ngắn đã kết thúc.

Hồ Tiên cầm linh khí micro đưa cho Mục Lương, nói:

- Kế tiếp mời bệ hạ của chúng ta nói mấy câu.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, tiếp nhận linh khí micro đi lên trước, ánh mắt rơi vào trên người các vị khách.

Giọng nói trong trẻo của hắn vang lên:

- Cám ơn chư vị trong lúc bận rộn vẫn tới tham gia hôn lễ của ta và vương hậu, chúng ta đã thu được lời chúc phúc của các ngươi, hy vọng ở trong lần lễ mừng hôn lễ này, chư vị có thể ăn ngon uống tốt.

- Cha ba ~~~

Các tân khách vỗ tay không ngớt, không có ai mở miệng đoạt danh tiếng vào lúc này.

- ...

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên chớp chớp, ánh mắt mang theo dò hỏi:

- Ngươi nói xong rồi sao?

Mục Lương mỉm cười, nói vào tai cô gái đuôi hồ ly:

- Bảo Thấm Lan lên đây đi.

Miệng của Hồ Tiên giật giật, tiếp nhận linh khí micro rồi xoay người lại nhìn về phía các vị khách, mỉm cười nói:

- Kế tiếp mời vương hậu của chúng ta lên đài.

Hai phút sau, Nguyệt Thấm Lan kéo tay của Nguyệt Thấm Di xuất hiện, đạp cầu thang bước từng bước một về phía đài cao.

- Oa!

- Thật xinh đẹp ~~~

Có người lên tiếng thán phục, kinh ngạc trước vẻ đẹp của Nguyệt Thấm Lan.

Trâm cài tóc trên đầu của Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng lay động, mỗi một bước đều đi rất kiên định, từng bước tới gần Mục Lương trên đài cao.

Mục Lương nhìn lại cô gái ưu nhã, bên trong đôi mắt thâm thúy lóe ra tình yêu.

- Y phục này thật là đẹp mắt.

Đôi mắt đẹp của Linh Tịch sáng lên.

- Thích à?

Ước Mỗ hỏi.

- Ừ.

Linh Tịch dùng sức gật đầu.

Ánh mắt của Ước Mỗ lóe lên, thấp giọng nói:

- Vậy chờ hôn lễ kết thúc, chúng ta đi hỏi xem có thể mua được hay không.

Tề Nhĩ Nạp nhìn về phía Lăng Hương, nói:

- Mẹ ngươi chắc hẳn cũng sẽ thích.

- Ta cho rằng cha sẽ mua cho ta đấy.

Lăng Hương bĩu môi.

- Nếu như ngươi kết hôn thì ta sẽ mua.

Tề Nhĩ Nạp nói trịnh trọng và nghiêm túc.

- Vậy ta không cần.

Khóe mắt của Lăng Hương giật một cái.

Tầm mắt của mọi người thả lại bên trên đài cao, Nguyệt Thấm Lan đã tới trước mặt Mục Lương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Đông đông đông ~~~

Trống trận và Chuông Huyền Vũ bị gõ vang lần nữa, ngay sau đó đội nhạc bắt đầu biểu diễn khúc ca mới.

Mục Lương nắm lấy tay của Nguyệt Thấm Lan, dịu dàng nói:

- Ngươi thật xinh đẹp.

- Ngươi cũng rất đẹp.

Hai gò má của Nguyệt Thấm Lan ửng hồng, nắm lấy hai tay của nam nhân.

Hồ Tiên nghe hai người khen ngợi lẫn nhau, cơ thể run một cái, không khỏi thanh thúy hô:

- Kế tiếp mời bệ hạ đeo mũ phượng cho vương hậu.

Ly Nguyệt đi lên đài cao, tay nâng một khay bạc, bên trên là mũ phượng tuyệt đẹp, đây là quyền lợi và cũng là tượng trưng cho thân phận vương hậu.

Mục Lương cầm lấy mũ phượng, dịu dàng đội lên trên đầu Nguyệt Thấm Lan.

- Chúc mừng bệ hạ và vương hậu, chúc trăm năm hạnh phúc!

Hồ Tiên cao giọng hô to.

- Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.

Các khách mời nghe vậy đều đồng thanh hô lớn.

Khi Mục Lương đội mũ phượng cho Nguyệt Thấm Lan, ban nhạc càng ra sức biểu diễn.

- Thấm Lan, ngươi có nguyện ý trở thành vương hậu của ta không?

Hắn nhấn mạnh từng chữ, vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm túc.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, đáy mắt có hơi nước khuếch tán ra, cô đáp lại với giọng điệu kiên định:

- Ta nguyện ý.

- Hai người nhìn bên đây!

Giọng nói thanh thúy vang lên, Nguyệt Phi Nhan xuất hiện, trong tay còn cầm Máy Chụp Hình.

Mục Lương lôi kéo tay của Nguyệt Thấm Lan, nhìn về phía cô gái tóc đỏ.

- Răng rắc ~~~

Nguyệt Phi Nhan khởi động Máy Chụp Hình, nhấn nút chụp lại hình ảnh hai người đang mặc đồ cưới.

Không chỉ riêng cô gái tóc đỏ, bên trong Đại Hội Đường còn có nhân viên của Toà Soạn Báo, bọn họ cũng đang cầm Máy Chụp Hình chụp ảnh lia lịa, ngày mai trên báo sẽ có bài viết về hôn lễ hôm nay.

Đại hôn của quốc vương và vương hậu đã định trước là cử quốc chúc mừng.

- Vù vù vù ~~~

Buổi biểu diễn của Không Quân do Hi Bối Kỳ dẫn dắt bắt đầu, một trăm binh lính Không Quân cưỡi Ong Thợ xếp thành hình tam giác ở trên bầu trời Đại Hội Đường, bắt đầu các loại động tác phi hành có độ khó cao.

Cùng lúc đó, pháo hoa nở rộ giữa không trung, màu sắc rực rỡ tràn ngập tầm nhìn của mọi người.

Đôi mi của Hồ Tiên giật giật, xem ra lần này công tác dọn dẹp Đại Hội Đường sẽ làm cho những nhân viên kia phải nhức đầu đây, phải thêm chút phúc lợi mới được.

Sau khi phần trình diễn của Không Quân kết thúc thì bắt đầu buổi biểu diễn của Trà Thụ Sinh Mệnh.

Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tỏa sáng, rủ xuống hàng vạn tia sáng, làm cho khách mời bên trong Đại Hội Đường đắm chìm trong biển sao trời.

- Cha, ngươi phải hạnh phúc đó.

Giọng nói thanh thúy vang lên, Tinh Linh Sinh Mệnh mang theo chúc phúc từ trên trời giáng xuống.

Ngay sau đó, toàn bộ lục thực bên trong Đại Hội Đường đều đung đưa như thể đang múa hát.

Mùi thơm thoang thoảng khuếch tán bên trong Đại Hội Đường, làm cho người ngửi được cảm thấy vui vẻ thoải mái, cả người đều lên tinh thần, một ít bệnh nhẹ cũng tiêu tan.

- Linh Nhi, ta sẽ hạnh phúc.

Mục Lương ôn hòa mở miệng.

- Hì hì, sau này ta sẽ là công chúa rồi.

Linh Nhi vui cười một tiếng, cơ thể hóa thành ánh sáng xanh biến mất.

Mục Lương nắm chặt tay của Nguyệt Thấm Lan, đi về phía trước hai bước, nhìn về phía các vị khách mời.

Lòng bàn tay của Nguyệt Thấm Lan đổ mồ hôi, trong lòng lại ngọt ngào không thôi.

Bình Luận (0)
Comment