Mục Lương nhìn về phía đám người, nghiêm túc lại trang trọng nói:
- Từ giờ trở đi, Nguyệt Thấm Lan chính là vợ của ta, cũng là vương hậu của vương quốc Huyền Vũ.
- Cha ba ~~~
- Chúc mừng Mục Lương các hạ!
- Chúc hai vị trăm năm hảo hợp, gắn bó dài lâu.
- ...
Các khách mời dâng lên lời chúc mừng, tiếng vỗ tay như sấm.
Nguyệt Thấm Lan cảm động, trong lòng giống như là bị rót mật.
Nguyệt Thấm Di nhìn chăm chú vào em gái, trên mặt lộ ra nụ cười chúc phúc.
- Hu hu, thật tốt.
Vệ Ấu Lan giơ tay lên lau nước mắt trên mặt.
Ở bên cạnh cô còn có Tiểu Tử và những tiểu hầu gái khác, ai nấy đều khóc thành lệ nhân, các cô đều chúc phúc cho Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.
Hồ Tiên tiếp nhận linh khí micro, mỉm cười nói:
- Kế tiếp mời các vị bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Cô gái đuôi hồ ly vừa nói xong, các nhân viên phục vụ bắt đầu bưng lên từng khay món ngon nóng hổi và mỹ vị, bốn phía đều tỏa ra mùi thức ăn ngon.
- Cô lỗ ~~~
Không ít người nuốt nước miếng, vội vàng cầm đũa gắp đồ ăn trước mặt, không hề có dáng vẻ của một quý tộc.
- Ta đi thay quần áo.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn về phía Mục Lương, trong mắt hàm chứa tình ý.
- Đi thôi.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, tiếp theo hai người còn phải tiếp đãi những vị khách có thân phận quý trọng ví dụ như quốc vương của các quốc gia.
Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú Mục Lương một hồi rồi mới xoay người đi xuống đài cao.
Nàng vừa trở lại hậu trường thì đã bị đám người Tiểu Tử đè trên ghế, bắt đầu đổi lớp trang điểm và thay quần áo.
- Không cần phải phiền toái như vậy.
Nguyệt Thấm Lan nhức đầu nói.
Tiểu Tử nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Không được, bây giờ Thấm Lan đại nhân đã là vương hậu, lát nữa không thể thua, muốn diễm áp các cô mới được.
- Đúng vậy!
Đám người Ba Phù gật đầu đồng tình.
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, cũng không nói thêm gì nữa, cô không thể làm mất mặt Mục Lương.
Đôi mắt của Tiểu Tử chớp nói:
- Chúng ta cũng nên đổi cách xưng hô, phải gọi là vương hậu nương nương sao?
- Đúng là nên đổi cách xưng hô.
Đám người Tiểu Mật lần lượt gật đầu.
Miệng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, vốn muốn cho mấy người tiếp tục gọi cô là đại nhân, nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của nhóm tiểu hầu gái, cô lại bỏ đi ý niệm trong đầu.
Hơn nữa, gọi vương hậu, xác định địa vị, sau này mới dễ quản lý chúng nữ hơn.
Mười phút sau, các tiểu hầu gái ngừng công việc trên tay, nhìn Nguyệt Thấm Lan đã thay quần áo xong, hài lòng gật đầu.
- Vương hậu nương nương, có thể đi ra rồi.
Tiểu Tử cười tươi như hoa nói.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi thở ra một hơi, mặc đồ cưới mới rời khỏi hậu trường.
Mục Lương đang chờ đợi, thấy cô đi ra, tự nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay của cô.
Hắn ôn hòa nói:
- Đi thôi, uống vài chén với các vị khách là chúng ta có thể đi về.
Nguyệt Thấm Lan cười sửa đúng:
- Là ta có thể đi về, ngươi đâu thể bỏ lại nhiều quốc vương và quý tộc ở đây mà không để ý tới nha?
Miệng của Mục Lương giật giật, dự định của hắn chính là uống vài ly rượu rồi rút lui, bây giờ nghĩ lại là không đi được.
- Ha ha ha ~~~
Nguyệt Thấm Lan nhìn thấu ý tưởng của Mục Lương, mở miệng ngăn chặn hắn trước một bước:
- Những người này lặn lội đường xá xa xôi qua đây chúc mừng chúng ta, ngươi cũng phải cho bọn họ một chút mặt mũi chứ.
- Ta biết rồi.
Trong lòng của Mục Lương bất đắc dĩ thở dài.
Hai người đi về phía khu khách mời, đi ngang qua ai thì đều nhận được lời chúc phúc.
- Cảm ơn.
Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan mang nụ cười ưu nhã, gật đầu đáp lại người nói chuyện.
- Mục Lương các hạ, chúc mừng.
Tề Nhĩ Nạp giơ lên ly rượu trong tay.
- Cảm ơn.
Mục Lương đồng dạng giơ ly rượu trong tay lên, sau đó uống cạn.
Tiểu hầu gái đi theo thấy vậy thì tiến lên trước, rót đầy ly rượu cho hắn.
Tề Nhĩ Nạp cảm thán:
- Mục Lương các hạ thật là khiến người ta hâm mộ, có thể ôm mỹ nhân về nhà.
- Cha, ta sẽ nói cho mẹ những lời này.
Lăng Hương nhỏ giọng nói.
- ....
Khóe miệng của Tề Nhĩ Nạp co giật.
Quốc vương Hải Đinh ngồi ở bên cạnh cũng đứng lên, giơ ly rượu trong tay rồi nói:
- Chúc mừng Mục Lương các hạ, tân hôn hạnh phúc.
Các vị khách có mặt ở đây đều tặng hạ lễ, lúc này đã để người vận chuyển trở về cung điện Khu Vực Trung Ương.
- Cảm ơn.
Mục Lương nói rồi uống hết ly rượu trong tay.
- Mục Lương, chúc ngươi hạnh phúc.
Giọng nói của Bạch Sương vang lên.
Cô đứng lên, hai mắt tràn ngập thất lạc nhìn chằm chằm Mục Lương, tay cầm ly rượu trở nên trắng bệch.
- Ừm.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nhìn chăm chú vào Bạch Sương, cũng giơ ly rượu lên, hơi ngẩng đầu uống cạn.
Bạch Sương còn muốn nói điều gì thì đã bị quốc vương Hải Đinh ngăn cản.
Hắn nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Mục Lương các hạ, vài ngày nữa ta sẽ tới cửa bái phỏng, nói một chút chuyện xây lại thành Tát Luận.
Ngày mai tới cửa cũng quá gấp rồi, chỉ có thể đợi thêm mấy ngày nữa.
- Tốt.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Ước Mỗ và Linh Tịch đều giơ ly rượu lên và nói lời chúc phúc, sau đó uống cạn ly với Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan đi theo Mục Lương một vòng, cô đã uống hơn mười ly rượu, gò má hiện lên đỏ ửng.
Mục Lương vươn tay xoa lưng cô gái ưu nhã, giúp cô ép ra chất cồn trong người.
- Ta không sao.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ngươi trở về trước đi, nơi đây giao cho ta.
- Tốt, ta trở về chờ ngươi.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.
- Tốt.
Trong lòng Mục Lương khẽ động, ước gì có thể lập tức mang theo Nguyệt Thấm Lan trở về cung điện.
Nguyệt Thấm Lan cẩn thận bước đi, Mục Lương thì ở lại tiếp tục tiếp đãi các vị khách.
Cung điện, tầng tám Khu Vực Trung Ương.
Nguyệt Thấm Lan kéo đồ cưới vừa dày vừa nặng cất bước đi vào chính sảnh, đi theo sau là nhóm tiểu hầu gái.
Cô nhìn chính sảnh rộng rãi quen thuộc, không khỏi chậm rãi thở phào một hơi:
- Rốt cuộc cũng trở về nhà.
- Vương hậu nương nương vất vả rồi.
Ba Phù đi lên trước, vươn tay xoa bóp bả vai của Nguyệt Thấm Lan với lực đạo vừa phải.
Tiểu Tử quan tâm hỏi:
- Vương hậu nương nương muốn uống chút gì không?
- Không uống, ta đã uống rất nhiều rượu ở Đại Hội Đường rồi.
Nguyệt Thấm Lan nhức đầu xua tay.
Cô ngước mắt phân phó nói:
- Giúp ta gỡ đống trang sức này xuống đi, ta muốn đi tắm thả lỏng một chút.
- Vương hậu nương nương, bây giờ chụp mấy tấm hình đi.
Ba Phù đề nghị.
Tiểu Tử gật đầu đồng tình:
- Đúng rồi, vương hậu nương nương mặc xinh đẹp như vậy, chụp mấy tấm hình để làm kỷ niệm, còn phải treo lên tường nữa.
Tiểu Mật ngây thơ nói:
- Đúng vậy, bằng không thì uổng phí công sức tạo hình như vậy, vẫn phải nên chụp mấy tấm hình mới được.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, nhưng nghĩ lại, mới sáng sớm đã bị gọi dậy dằn vặt mấy giờ đồng hồ, không chụp mấy tấm hình làm lưu niệm đúng là không tốt lắm.