- Vương hậu nương nương, chụp ảnh không mất bao lâu thời gian nha.
Tiểu Tử tiếp tục khuyên nhủ.
- Được rồi, muốn chụp thế nào?
Nguyệt Thấm Lan lộ ra dáng vẻ "cố mà làm".
Tiểu Mật thanh thúy nói:
- Chính sảnh làm bối cảnh cũng rất tốt, vương hậu nương nương có thể ngồi ở trên ghế sô-pha để chụp vài tấm.
- Ta đi lấy Máy Chụp Hình.
Ba Phù hào hứng chạy đi.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy bèn ngồi thẳng lưng, hai chân thon dài bắt chéo, bày ra tư thái ưu nhã.
Ba Phù cầm Máy Chụp Hình trở về, thấy thế nhanh chóng bắt đầu chụp ảnh.
- Vương hậu nương nương, đổi một tư thế khác đi.
Cô vừa chụp vừa hướng dẫn.
- Như vậy à?
Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa buông hai chân bắt chéo xuống, nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước.
Ba Phù ngây thơ nói:
- Vậy được rồi, khóe môi lại lên cong thêm một chút.
Nguyệt Thấm Lan nghe theo, lần lượt bày ra đủ loại động tác, có ưu nhã, hào phóng, cũng có cao quý, lạnh lùng.
- Vương hậu nương nương, chúng ta lại đi tới hậu hoa viên chụp vài tấm đi.
Ba Phù hưng phấn nói.
- Đi thôi.
Nguyệt Thấm Lan đáp ứng, nghĩ dù sao thì cũng đã chụp ảnh rồi, vậy thì chụp nhiều một chút để làm kỷ niệm.
Đoàn người rời cung điện đi đến hậu hoa viên, rất nhiều nơi đều lưu lại dấu chân của các cô, ví dụ như bên hồ, bức tường hoa, bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, v.v…
Khi Nguyệt Thấm Lan trở lại cung điện lần nữa thì đã qua một tiếng rưỡi.
- Nhanh lên, ta muốn thay quần áo.
Nguyệt Thấm Lan hữu khí vô lực phân phó.
- Vâng ạ!
Động tác của đám người Ba Phù lưu loát, đầu tiên là gỡ xuống đồ trang sức rườm rà trên đầu của Nguyệt Thấm Lan, lại giúp cô thay quần áo, cởi đồ cưới vừa dày vừa nặng thay quần áo mặc ở nhà.
Thanh Vụ đi ra từ Thiên Điện, thanh thúy nói:
- Vương hậu nương nương, trong phòng tắm đã đổ đầy nước nóng rồi ạ.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy đứng dậy đi về phía Thiên Điện.
Tiểu Mật đột nhiên nói:
- Thiên Điện của vương hậu nương nương có nên sửa chữa lại một chút không?
Bây giờ Nguyệt Thấm Lan đã là vương hậu, chỗ ở nhất định phải tốt hơn mới được, đây là điều mà vương hậu nên hưởng thụ.
- Cái này thì phải hỏi bệ hạ.
Tiểu Tử mềm mại nói.
- Bệ hạ hẳn là có tính toán rồi.
Đám người Tiểu Mật gật đầu.
Mấy người liếc nhìn nhau, lấy ra mấy bức ảnh chụp vừa rồi, mỗi một tấm đều rất đẹp.
Ba Phù chỉ vào bức ảnh đã chọn lựa, nói:
- Tấm này đẹp mắt nhất, có thể treo ở trong chính sảnh.
Diêu Nhi thanh thúy nói:
- Khi nào bệ hạ trở về thì cũng phải bảo ngài ấy chụp mấy tấm hình lưu niệm.
- Đúng vậy, nhưng mà không biết bệ hạ về lúc mấy giờ đây….
Ba Phù nhìn đồng hồ quả lắc ở phía sảnh chính, bây giờ là hai giờ chiều.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, các tiểu hầu gái quay đầu nhìn lại, vốn tưởng rằng là Mục Lương trở về, nhưng hoá ra là đám người Nguyệt Phi Nhan.
- Mẫu hậu!
Nguyệt Phi Nhan mới vừa vào cung điện lập tức la to một tiếng.
Nghe thấy lời này, khóe miệng của đám người Hi Bối Kỳ đi phía sau cô không khỏi co giật, các cô không nhớ rõ đã bao nhiêu lần cô gái tóc đỏ yêu cầu bọn họ gọi cô là công chúa điện hạ.
- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan, vương hậu nương nương đang tắm rửa.
Ba Phù nhẹ giọng trả lời.
- Thế à, vậy được rồi.
Khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan lộ ra vẻ tiếc nuối.
Cô đảo mắt một vòng, nhìn về phía đám người Ba Phù, nói:
- Hiện tại các ngươi phải gọi ta là gì?
Tiểu Tử và các tiểu hầu gái liếc nhìn nhau, sau đó đều yên tĩnh.
- Làm sao vậy?
Đôi mắt của Nguyệt Phi Nhan híp lại, trên mặt tràn đầy sự khó chịu.
- Công chúa Nguyệt Phi Nhan?
Ba Phù thử thăm dò hô một tiếng.
- Ừ, Ba Phù rất tốt.
Nguyệt Phi Nhan hài lòng gật đầu, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của Ba Phù.
Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu lạnh lẽo:
- Ngươi là công chúa, đến lúc đó liên hôn với vương quốc khác, người đầu tiên gả ra ngoài là ngươi.
- ...
Sắc mặt của Nguyệt Phi Nhan cứng đờ.
- Công chúa Nguyệt Phi Nhan muốn gả ra ngoài sao?
Đôi mắt của đám người Tiểu Tử đều trừng lớn vì kinh ngạc.
Hổ Tây đồng tình nói:
- Nếu như cô ấy là công chúa, chuyện này là sớm hay muộn mà thôi.
- Đúng vậy, theo ta được biết thì công chúa của các vương quốc khác đều sẽ gả ra ngoài.
Hi Bối Kỳ cười như có như không.
Hổ Tây ngây thơ nói:
- Giống như Bạch Sương đấy, không phải quốc vương Hải Đinh nghĩ tới việc làm cô ấy gả cho bệ hạ, hai nước liên hôn có thể được rất nhiều chỗ tốt.
- Thôi thôi, các ngươi đừng gọi ta là công chúa, vẫn là gọi tiểu thư đi.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt nói.
Tiểu Mật nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Thật ra gọi công chúa điện hạ cũng tốt, dù sao thì tiểu thư cũng là con gái của vương hậu nương nương.
Nguyệt Phi Nhan la lối:
- Không được, ta không cho phép, các ngươi phải gọi là tiểu thư, ta không muốn gả ra ngoài!
- Tốt, công chúa điện hạ.
Tiểu Mật ngoan ngoãn hành lễ.
- Câm miệng!
Nguyệt Phi Nhan hét lên một tiếng, đuổi theo tiểu hầu gái khắp cung điện.
- Tiểu thư Phi Nhan, ta sai rồi.
Tiểu Mật cười đùa tránh né cô gái tóc đỏ truy đuổi.
Hi Bối Kỳ khẽ hất hàm, bĩu môi nói:
- Còn dám đắc ý nữa không, nếu muốn làm công chúa thì phải gả ra ngoài.
- Vậy là các ngươi không hiểu rõ Mục Lương rồi.
Mễ Nặc mềm mại nói.
Sau khi đội nhạc kết thúc biểu diễn, cô đi theo đám người Hi Bối Kỳ trở về đây.
- Hắn như thế nào?
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ chớp chớp, hỏi.
Mễ Nặc quơ quơ tai thỏ, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Mục Lương sẽ không làm khó người của mình, càng sẽ không vì lợi ích mà làm ra chuyện để người bên cạnh đi liên hôn, việc này là không có khả năng nha.
Hi Bối Kỳ như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, lẩm bẩm:
- Mục Lương đúng là sẽ không làm chuyện như vậy, hắn chỉ biết đánh đám người đòi liên hôn kia một trận rồi lại đuổi ra ngoài.
- ... Cái này đúng là giống như việc mà Mục Lương sẽ làm.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp, gật đầu nhận đồng.
Hi Bối Kỳ nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan đang chạy băng băng, cô và cô gái tóc đỏ không giống nhau, cô hoàn toàn không muốn làm công chúa, cô càng muốn làm phi tử của Mục Lương.
Mễ Nặc gọi cô gái tóc đỏ lại:
- Phi Nhan đừng chạy nữa, mau nghỉ ngơi một chút đi, ngươi không mệt mỏi sao?
- Ta thật sự sai rồi.
Tiểu Mật ngừng lại, giơ tay lên bày ra tư thái đầu hàng.
- Hộc hộc ~~~
Nguyệt Phi Nhan cũng dừng lại, giơ tay lên véo má của tiểu hầu gái, tức giận nói:
- Thực lực không cao, nhưng mà chạy rất là nhanh.
Tiểu Mật cười bẽn lẽn, thân là hầu gái chiến đấu, cô không chỉ đơn giản là theo đuổi thực lực, những phương diện khác cũng phải gia tăng mới được.