Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 606 - Chương 3252 - Làm Sao Còn Có Vụ Ép Đưa Cho Bằng Được? (2)

Chương 3252 - Làm Sao Còn Có Vụ Ép Đưa Cho Bằng Được? (2)
Chương 3252 - Làm Sao Còn Có Vụ Ép Đưa Cho Bằng Được? (2)

Mục Lương dùng nửa giờ để vẽ ba bản thiết kế vòng cổ khác nhau, mỗi một cái đều rất xinh đẹp.

Hắn liếc nhìn mấy cái, cuối cùng chọn ra bản thiết kế thứ ba, kế tiếp chính là tuyển chọn tài liệu.

- Bảo thạch không tệ, lại dùng kim loại hiếm cố định...

Mục Lương tự lẩm bẩm, lựa chọn năm loại tài liệu, kế tiếp còn phải thiết kế năng lực cho dây chuyền và lựa chọn ma pháp trận tương ứng.

Cộc cộc cộc ~ ~ ~

Cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của cô gái Ma cà rồng vang lên.

- Mục Lương, ta có thể vào không?

Giọng nói của Hi Bối Kỳ mang theo một chút khẩn trương.

Mục Lương dừng bút lại, ngước mắt lên nói:

- Vào đi.

Cô gái Ma cà rồng nghe vậy mới đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy Mục Lương thì lại nhanh chóng rũ mắt xuống.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương dịu dàng hỏi.

- Cái kia...

Hi Bối Kỳ ấp a ấp úng.

Mục Lương buồn cười nói:

- Có gì thì cứ nói thẳng.

Hi Bối Kỳ ngước mắt liếc nhìn Mục Lương, sau đó lại nhanh chóng buông mí mắt xuống, nói:

- Ta muốn một giọt máu nữa.

- Giọt máu lần trước ngươi đã hoàn toàn hấp thu rồi à?

Trong mắt của Mục Lương lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.

Hi Bối Kỳ vội vàng gật đầu.

Mục Lương trầm tư một lát, nói:

- Bây giờ thực lực của ta đã là Đế cấp, sợ là ngươi không thể hấp thu được một giọt máu của ta.

Lúc thực lực của hắn còn là Thánh giai, nửa giọt máu cũng đủ để làm cho cô gái Ma cà rồng bạo thể mà chết, chớ đừng nhắc tới bây giờ thực lực của hắn đã là Đế cấp.

- Vậy nửa giọt máu thì sao?

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nói.

Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:

- Nửa giọt máu ngươi cũng không hấp thu nổi, hẳn là một phần tư giọt máu thôi, có ta ở đây, ngươi có thể thử một chút.

- Vậy thì một phần tư.

Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ sáng lên.

Mục Lương nhìn về phía cô gái Ma cà rồng, hỏi:

- Ngươi xác định chứ, nếu tiếp tục hấp thu máu của ta thì ngươi sẽ không thể rời khỏi ta được nữa.

Cơ thể của Hi Bối Kỳ run lên, giọng nói mang theo run rẩy:

- Ngươi đã biết rồi à?

- Ta vẫn luôn biết.

Mục Lương gật đầu một cái.

Mỗi lần cô gái Ma Cà Rồng hút máu của hắn thì đều có thay đổi rất lớn, từ lúc mới bắt đầu vẻ mặt nhàn nhạt nhìn trực diện đến sau này xấu hổ không thể nhìn vào ánh mắt của hắn, thay đổi này có thể không lớn sao?

- Máu của ngươi quá bá đạo, ta cũng không muốn như vậy nha….

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Mục Lương dựa lưng ra sau, nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.

Đột nhiên, Hi Bối Kỳ hỏi:

- Mục Lương, ngươi đồng ý cho lão tổ một giọt máu, nếu như hắn hấp thu giọt máu kia, có phải cũng giống ta không thể chống cự lại ngươi hay không?

-.....

Mục Lương nghe vậy thử tưởng tượng một chút, lập tức cảm thấy đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, vội vàng xua tan ý tưởng kỳ quái kia.

Hắn gằn từng chữ:

- Ta sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.

Hi Bối Kỳ nghe vậy hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói:

- Ta muốn trở nên mạnh hơn.

- Tốt.

Đôi mắt thâm thuý của Mục Lương lộ ra một tia khen ngợi.

Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay có kim quang xuất hiện, ngay sau đó trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt.

Giọt máu màu vàng xuất hiện từ đầu ngón tay của Mục Lương, chỉ có nửa giọt lớn cỡ hạt đậu, nhưng mà nó tản ra huyết khí lại làm cho cơ thể của cô gái Ma Ca Rồng run rẩy.

Cô lỗ ~ ~ ~

Hi Bối Kỳ nhìn chằm chằm vào huyết dịch màu vàng kim trên đầu ngón tay của Mục Lương, không khỏi nuốt nước miếng một cái, đôi mắt màu vàng kim sáng ngời.

- Há miệng ra.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Hi Bối Kỳ nghe lời há miệng, đáy lòng còn có chút khẩn trương.

Mục Lương cong ngón tay búng ra, giọt máu màu vàng kim bay về phía cô gái Ma Cà Rồng.

Cổ họng của Hi Bối Kỳ khẽ động, cảm nhận được một luồng khí tức nóng rực, ngay sau đó nó hoá thành dòng nước ấm chảy xuống bụng.

Mục Lương vung tay lên, thi triển năng lực May Mắn Che Chở cho cô gái Ma Cà Rồng, sau đó ngưng tụ ra lượng lớn nguyên tố sinh mệnh bao vây cơ thể cô ấy.

Cơ thể của Hi Bối Kỳ run rẩy, có thể cảm nhận được giọt máu của Mục Lương tiến vào trong cơ thể dần dần trở nên nóng bỏng, giống như là phần bụng bị ngọn lửa thiêu đốt.

- A ~ ~ ~

Cảm giác đau đớn này còn nhiều hơn cả lần hấp thu máu trước đó, điều này làm cho cô gái Ma Cà Rồng không nhịn được mà kêu đau thành tiếng.

Chẳng mấy chốc đôi mắt màu vàng của cô đã tràn đầy tia máu đỏ, da dẻ trên khuôn mặt cũng xuất hiện vết rách lớn, máu tươi chảy ra như nước, nhanh chóng làm cho cô gái Ma Cà Rồng biến thành huyết nhân.

- A ~ ~ ~

Cơ thể của Hi Bối Kỳ run rẩy càng lúc càng lớn, cuối cùng đứng không vững muốn ngã sấp xuống dưới đất.

Mục Lương giơ tay lên cách không bắt một cái, làm cho cô gái Ma Cà Rồng lơ lửng giữa không trung, tiếp tục chịu đựng nỗi khổ thiêu đốt trong cơ thể.

Vẻ mặt của hắn không thay đổi, cô gái Ma Cà Rồng muốn dựa vào huyết dịch của hắn để trở nên mạnh hơn, những thống khổ này nhất định phải vượt qua, nếu không thì cũng chỉ có một chữ chết.

Trên không trung, cô gái Ma Cà Rồng giùng giằng, máu từ hai chân chảy xuống, hình thành một bãi máu trên mặt đất.

- A... A... A... ~ ~ ~

Tiếng kêu thảm thiết của Hi Bối Kỳ trở nên khàn khàn, dưới làn da bị máu tươi nhuộm đỏ có từng đường gồ lên, đó là huyết quản đang mở rộng.

Cộp cộp cộp ~ ~ ~

Tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa vang lên, ngay sau đó cửa thư phòng bị người đẩy ra.

Ngôn Băng vọt vào thư phòng, thấy cô gái Ma Cà Rồng nổi lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt từ nghiêm túc chuyển biến thành khẩn trương.

- Mục Lương, Hi Bối Kỳ làm sao vậy?

Cô quan tâm hỏi.

Cô gái tóc tím vừa rời đi không lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, vì vậy lập tức chạy tới, vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì bất ngờ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mục Lương, cô biết tất cả đều vẫn còn ở trong khống chế của nam nhân.

Mục Lương ôn hòa giải thích rõ ràng:

- Ta cho cô ấy một chút máu, lúc này đang trong lúc hấp thu.

- Thì ra là vậy.

Ngôn Băng chậm rãi thở ra, biết chuyện cô gái Ma Cà Rồng cần nhờ huyết dịch của Mục Lương để trở nên mạnh mẽ.

Cô nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng đang lơ lửng, khẩn trương hỏi:

- Cô ấy như vậy thật sự không có chuyện gì sao?

- Không biết, nhưng mà có ta ở đây, cô ấy sẽ không chết được.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên.

Ngôn Băng mím môi, gật đầu không nói gì nữa.

- A... A... A... ~ ~ ~

Tiếng kêu thảm thiết của Hi Bối Kỳ trở nên khàn khàn, có thể nghe ra được trong cổ họng của cô có máu.

Trước cửa thư phòng, đám người Ba Phù ló đầu vào, trên mặt ai nấy đều mang vẻ lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment