Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên lần nữa, lúc này là Nguyệt Phi Nhan chạy vào thư phòng.
- Hở?
Đôi mắt màu đỏ của cô trừng lớn, khẩn trương, hỏi:
- Mục Lương, Hi Bối Kỳ lại dùng máu của ngươi rồi à?
- Ừ.
Mục Lương trả lời một cách đơn giản.
Nguyệt Phi Nhan chống nạnh nói:
- Được rồi, bảo sao hôm nay cô ấy trở về sớm như vậy, thì ra là muốn lén lút biến mạnh hơn.
- …..
Miệng của Mục Lương co giật, mạch não của cô gái tóc đỏ đúng là có chút thần kỳ.
Nguyệt Phi Nhan nhìn cô gái Ma Cà Rồng một thân máu đỏ tươi, lại quan tâm hỏi:
- Mục Lương, Hi Bối Kỳ sẽ không sao chứ?
- Chết rồi thì ta cũng có thể cứu sống.
Mục Lương bình thản đáp.
- Cũng đúng ha, chính là phải chịu khổ một chút thôi.
Nguyệt Phi Nhan chậm rãi gật đầu.
Cô nhìn dáng vẻ thê thảm của cô gái Ma Cà Rồng mà không khỏi dời ánh mắt sang chỗ khác, thở dài nói:
- Biến mạnh hơn, sau này lại muốn khoe khoang với ta rồi..
Mục Lương buồn cười gõ đầu cô gái tóc đỏ, tức giận cười hỏi:
- Sao nào, ngươi không thể cảm thấy vui vẻ cho cô ấy à.
- Đương nhiên là ta vui vẻ thay cô ấy nha, chỉ cần cô ấy không đến khoe khoang trước mặt ta là được.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Vậy ngươi phải cố gắng một chút, biến thành mạnh hơn thì tốt rồi.
- Nói thì dễ hơn làm.
Nguyệt Phi Nhan nói thầm một tiếng.
Mục Lương bình thản nói:
- Mỗi người đều không giống nhau, ngươi không thể chỉ nhìn Hi Bối Kỳ, mà phải đi nhìn những người khác, bọn họ không có tài nguyên tu luyện tốt như ngươi, muốn tăng thực lực lên càng khó khăn hơn.
Nguyệt Phi Nhan mím môi, người nỗ lực cũng không ít, nhưng rất nhiều người không bằng cô, điều này có liên quan đến tài nguyên tu luyện và thiên phú cá nhân.
- Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng tu luyện. -
Cô đáp với vẻ mặt nghiêm túc.
Mục Lương vỗ vỗ vai của cô gái tóc đỏ, ôn hòa nói:
- Ta cũng không cần ngươi ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ, chỉ hy vọng ngươi phải nỗ lực, đừng lãng phí thời giờ gia tăng thực lực lên.
- Ừm, ta biết rồi.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh.
Hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm, kết hợp với cảnh tượng cô gái Ma Cà Rồng giãy giụa thống khổ, có loại cảm giác kỳ quái.
Mục Lương nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng, nguyên tố sinh mệnh bao trùm cô ấy đang thẩm thấu vào bên trong cơ thể, cấp tốc chữa trị vết thương đồng thời duy trì sinh mệnh của thiếu nữ, không đến mức mất máu quá nhiều mà chết.
Thời gian trôi qua, tiếng kêu thảm thiết của cô gái Ma Cà Rồng trở nên yếu dần.
Lúc này mấy người Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên cũng trở về cung điện, đang kinh ngạc trong chính sảnh không có ai thì nghe được tiếng kêu thảm thiết, vì vậy toàn bộ tụ tập ở trong thư phòng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của các cô gái, Mục Lương lại chữa thương cho cô gái Ma Cà Rồng một lần nữa, không thể để cô ấy thật sự chết đi.
Nửa giờ sau, cơ thể của cô gái Ma Cà Rồng không còn run rẩy nữa, đồng thời khí tức tản ra bắt đầu tăng lên.
Ông ~ ~ ~
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, khí tức của Hi Bối Kỳ đã tăng lên đến cấp 8, tiếp tục tăng lên đến cấp 8 đỉnh phong.
- Đừng nói là sẽ đột phá đến cấp 9 đấy chứ?
Nguyệt Phi Nhan khẩn trương.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nếu như lại cho cô gái Ma Cà Rồng một giọt máu tươi, rất có thể cô ấy sẽ đột phá tới cấp 9, chỉ là cảnh giới gia tăng quá nhanh, tóm lại là có chút không ổn.
- Không đâu.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu chắc chắn.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Ừm, cấp 8 đỉnh phong là tốt nhất, nếu như lắng đọng một đoạn thời gian là có thể đột phá tới cấp 9, cái này còn mạnh hơn cả việc dựa vào ngoại lực để đột phá.
Nguyệt Phi Nhan có chút thất thần, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Cấp 8 đỉnh phong, đến lúc nào thì ta mới có thể đuổi kịp cô ấy đây.
Không chờ cô kịp suy nghĩ cẩn thận, cô gái Ma Cà Rồng đã kết thúc cường hóa, một thân đầy vết máu rơi xuống từ trên không trung.
Cô vừa mới xuống đất thì cơ thể đã mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
- Cô ấy không sao chứ?
Nguyệt Phi Nhan hét lên một tiếng.
Mục Lương tiến lên kiểm tra, lên tiếng trấn an:
- Không sao, chỉ là tinh thần và thể lực tiêu hao quá lớn, ngủ một giấc là tốt rồi.
- Không sao là tốt rồi.
Các cô gái đều thở phào.l nhẹ nhõm.
Mục Lương nhìn về phía đám người Ba Phù, phân phó:
- Mang Hi Bối Kỳ trở về phòng, giúp cô ấy thay một bộ quần áo, lại đút thêm một bình bí dược chữa thương.
- Vâng ạ.
Ba Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó đi lên trước đỡ cô gái Ma Cà Rồng lên, đưa về Thiên Điện để nghỉ ngơi.
Tiểu Tử thì mang theo dụng cụ dọn dẹp, bắt đầu quét tước mặt đất trong thư phòng, dọn dẹp sạch sẽ vết máu của Hi Bối Kỳ.
…
Trong căn phòng mờ tối, Hi Bối Kỳ nằm sấp ngủ, nửa khuôn mặt vùi vào bên trong chiếc gối mềm mại.
Lông mi nhỏ dài của cô run lên, mắt mở ra một khe hở.
- Thật thoải mái quá đi ~~~
Hi Bối Kỳ xoay người, khuôn mặt cà cà trên chiếc gối mềm mại, chuẩn bị tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Chỉ là cô vừa mới nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã mở mắt ra, lập tức ngồi bật dậy.
- Sao ta lại đang ngủ vậy?
Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên, lúc này mới phát hiện giọng nói có chút khàn khàn.
Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình, quần áo đã đổi một bộ khác, ngoại trừ giọng nói có chút khàn ra thì trên người cũng không có vết thương nào khác.
- Hở?
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ chớp chớp, vén chăn lên xuống giường, đứng ở trước gương quan sát bản thân.
Cô nói thầm:
- Da dẻ dường như trở nên tốt hơn, chỉ là chiều cao không thay đổi, dáng người cũng không thay đổi.
Hi Bối Kỳ lại nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.
Sau đó cô lại mở mắt ra, kinh ngạc thốt lên:
- Đột phá tới cấp 8 đỉnh phong rồi!
Cô gái Ma Cà Rồng nhìn mình trong gương, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, nụ cười và cảm xúc kích động làm sao cũng không ức chế được.
- Cấp 8 đỉnh phong, mấy tháng nữa mình nhất định có thể đột phá tới cấp 9!
Hi Bối Kỳ nhếch miệng cười, dáng vẻ ngây ngô giống như đồ ngốc bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cô cười khoảng năm phút, sau đó mới sửa sang lại dung nhan đi ra khỏi Thiên Điện.
- Rốt cuộc tiểu thư Hi Bối Kỳ cũng tỉnh lại rồi.
Diêu Nhi thấy cô gái Ma Cà Rồng đi ra, đôi mắt đẹp hiện lên tia vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Đám người Cầm Phi Nhi đều thở phào một hơi, vui vẻ nói:
- Thật tốt quá, tiểu thư Hi Bối Kỳ không sao là tốt rồi.
Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy, ta ngủ rất lâu à?
- Tiểu thư đã ngủ được ba ngày rồi đấy.
Diêu Nhi thanh thúy đáp.
- Cái gì?
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, mình ngủ tròn ba ngày à?