Mục Lương quan tâm hỏi:
- Bây giờ ngươi không sao chứ?
- Không, không sao rồi.
Hi Bối Kỳ có chút chột dạ nhìn khắp nơi.
- Ừm, không có việc gì thì trở về đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Được.
Hi Bối Kỳ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì, dừng bước, quay đầu nhỏ giọng nói:
- Mục Lương, chuyện vừa rồi đừng để cho chị Thấm Lan và chị Hồ Tiên biết.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng đáp một tiếng.
Nghe thấy lời này, Hi Bối Kỳ mới thở phào một hơi, luôn cảm thấy hai người như vậy có chút lén lút vụng trộm, vì vậy không khỏi mắc cỡ đỏ mặt xoay người rời khỏi thư phòng.
Cọt kẹt ~ ~ ~
Cửa thư phòng đóng lại, cô gái Ma Cà Rồng thở dài một hơi, giống như cánh cửa này là phong ấn bản thân.
- Phù...
Hi Bối Kỳ hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía chính sảnh, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.
- Mục Lương nói lần sau nhớ lên tiếng trước, vậy chắc là còn có lần sau nữa, đúng không....
Đôi mắt màu vàng của cô sáng ngời có thần, lộ ra vẻ chờ mong.
Các tiểu hầu gái nhìn cô gái Ma Cà Rồng đi ngang qua, thấy vẻ mặt của đối phương hồng hào, thỉnh thoảng còn nói nhỏ gì đó, khi thì còn cười ngây ngô vài tiếng.
Đám người Tiểu Tử và Tiểu Mật đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau tụ tập một chỗ hóng chuyện.
- Có khi nào tiểu thư Hi Bối Kỳ xảy ra vấn đề ở đây không?
Thanh Vụ nói xong chỉ chỉ vào đầu của mình.
Tiểu Tử nghiêm mặt, thấp giọng nói:
- Ta cảm thấy rất giống, cô ấy vừa mới đi gặp bệ hạ, sao trở về mà đầu óc lại choáng váng rồi?
- Có phải đầu óc của cô ấy bị hỏng rồi hay không?
An Kỳ ngây thơ hỏi.
- Có phải là bị cái gì kích thích hay không?
Tiểu Mật cau mày phân tích.
- Có khả năng...
Ba Phù gật đầu đồng tình.
Cô nhỏ giọng suy đoán:
- Có khi nào là bị bệ hạ bắt nạt hay không?
- Không thể nào, bệ hạ còn lâu mới bắt nạt người khác.
Tiểu Tử lập tức phủ nhận không hề nghĩ ngợi.
- Cũng đúng.
Các cô gái gật đầu đồng ý.
Tiểu Mật vội vàng phất tay, ngắt lời mọi người:
- Được rồi, đừng đứng đây bàn tán chuyện của bệ hạ nữa, tất cả đều đi làm việc đi.
- Tốt.
Các tiểu hầu gái vội vã đáp một tiếng, đều tản ra đi làm việc của mình.
Trong thư phòng, Mục Lương tĩnh tọa một lát, đưa tay lau bờ môi dưới, trên đó còn có mùi vị của cô gái Ma Cà Rồng.
- May mắn là không có dùng răng nanh cắn mình.
Hắn nói nhỏ một câu, tiếp tục lật xem sách cổ.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã trôi qua hai giờ.
Mục Lương để quyển sách trên tay xuống, xoay người lại nhìn sách cổ trên giá sách, cảm thán lên tiếng:
- Sắp xem xong đống sách cổ này rồi, không biết nhóm đi trộm mộ có thu hoạch được gì không.
- Mục Lương, ta đã về rồi đây.
Một giọng nói quyến rũ vang lên từ ngoài cửa, Hồ Tiên đẩy cửa mà vào.
Hôm nay cô mang giày đế bằng, đi đường yên tĩnh, nhưng dáng người vẫn thướt tha như trước.
- Mừng ngươi trở về, hôm nay vất vả rồi.
Mục Lương nói xong thì vươn tay.
Hồ Tiên đi lên trước, thuận thế ngồi ở trên đùi của Mục Lương, quyến rũ nói:
- Ta còn tốt, dạo gần đây đều là Tố Cẩm bận rộn.
Mục Lương mỉm cười, đưa tay xoa bụng của cô gái đuôi hồ ly, có thể cảm nhận được bên trong đang thai nghén một sinh mệnh.
- Có khó chịu không?
Hắn dịu dàng hỏi.
- Không khó chịu nha, có thể ăn, có thể uống.
Hồ Tiên dịu dàng đáp, tay che ở trên tay của Mục Lương.
Đôi mắt thâm thuý của Mục Lương chớp chớp, hỏi:
- Không phải mang thai sẽ nôn nghén gì đó à?
- Có thể là do thể chất của ta khá tốt?
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười.
- Không biết, ta lại chưa từng mang thai, không rõ ràng cho lắm.
Mục Lương cười lắc đầu.
Hồ Tiên cười quyến rũ lên tiếng.
- Ta đã sai người đi hỏi thăm những phụ nữ có kinh nghiệm, chắc chắn là hiểu rõ hơn ngươi.
- Khụ khụ, ngươi biết là tốt rồi.
Mục Lương ho khan hai tiếng.
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay của cô gái đuôi hồ ly, ôn hòa nói:
- Nếu như ngươi cảm thấy mệt mỏi thì bây giờ có thể an tâm nghỉ ngơi dưỡng thai.
- Không vội, chờ ba tháng sau rồi hãy tính.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
- Còn có rất nhiều chuyện bận rộn à?
Mục Lương dịu dàng hỏi.
Chuyện kinh doanh đều do Hồ Tiên và Tố Cẩm phụ trách, trong khoảng thời gian gần đây hắn chưa từng hỏi tới, cũng chỉ là thông qua văn kiện báo cáo đưa lên bàn để hiểu biết chuyện kinh doanh của vương quốc Huyền Vũ.
Đầu của Hồ Tiên tựa vào vai của Mục Lương, thanh thúy nói:
- Còn tốt, dạo gần đây có chuyện tương đối quan trọng, cửa hàng xe hơi chuẩn bị khai trương, cửa hàng đầu tiên của vương quốc Huyền Vũ sẽ được mở ở trong Chủ Thành.
- Lúc nào mở?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Hai ngày sau, ngươi muốn đến hiện trường cắt băng à?
Mục Lương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Ta không đi được, còn có việc gấp, để Thấm Lan tới là được rồi.
- Tốt.
Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.
- Sau khi khai trương cửa hàng xe hơi, cũng nên tới hôn lễ của chúng ta.
Mục Lương ôn hòa nói.
Sau khi khai trương cửa hàng xe hơi chính là lễ cưới của Mục Lương và cô gái đuôi hồ ly.
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên chớp chớp, nói:
- Ta không cần chuẩn bị cái gì, đến lúc đó thay đồ cưới lên đài là được rồi.
- Những thứ này đã có nhóm Ba Phù an bài tốt.
Mục Lương nhẹ nhàng xoa bụng của cô gái đuôi hồ ly.
- Như vậy ta cũng đỡ việc hơn.
Hồ Tiên cười liên tục.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Đây là công việc của các cô ấy, hơn nữa trước đó xử lý hôn lễ của Thấm Lan, cũng đã có kinh nghiệm rồi.
- Ừm, ngươi cũng phải cho các cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.
Hồ Tiên gật đầu nói.
- Mỗi tháng nghỉ ngơi tám ngày, như vậy còn chưa đủ sao?
Mục Lương cười một tiếng.
Hắn nhớ tới công việc kiếp trước, mỗi tháng có thể nghỉ ngơi sáu ngày cũng coi như là xa xỉ, rất nhiều công việc mỗi tháng chỉ nghỉ ngơi được bốn ngày, thậm chí còn ít hơn.
Hồ Tiên sửng sốt một chút, mới biết được các tiểu hầu gái là một tháng nghỉ tám ngày.
Cô chậm rãi nói:
- Tám ngày đã đủ rồi, ta còn không được nghỉ ngơi nhiều như vậy đâu.
Mục Lương bình thản nói:
- Các cô ấy cũng không có nghỉ ngơi hoàn toàn, việc tu luyện không thể ngừng lại, dù sao cũng là hầu gái chiến đấu.
Tiểu hầu gái mỗi tháng đều được nghỉ tám ngày, ngoại trừ tình huống đặc biệt thì mỗi ngày đều phải tu luyện gia tăng thực lực của bản thân, bằng không làm sao làm tốt một hầu gái chiến đấu.
Ngoại trừ huấn luyện ra thì các cô còn học lớp văn hóa, nếu thích thì còn có thể đi học các loại kỹ năng ví dụ như học tập làm gốm, hội họa, ca hát, những thứ này đều là không giới hạn.
- Nghe còn khổ cực hơn cả ta.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên chớp chớp.