Hiện tại cô gái đuôi hồ ly không có tu luyện gì, tăng lên thực lực đều nhờ vào quả Tinh Thần và song tu, đây là năng lực đặc biệt của người thú Hồ Tộc.
- Không đâu, ngươi cũng vất vả.
Mục Lương ôn hòa mở miệng.
Hồ Tiên mị nhãn như tơ, vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm của Mục Lương.
Cô quyến rũ nói:
- Nói cho ngươi một chuyện, kế hoạch vé số từ thiện mà ngươi nói trước đây, ta dự định thực thi nó.
Mục Lương nghe vậy gật đầu một cái, ôn hòa nói:
- Ừm, có thể.
Hắn đã có ý tưởng phát hành vé số từ thiện từ rất sớm, chỉ là trước đây thời cơ chưa chín muồi, hiện tại vương quốc Huyền Vũ ngày một tốt hơn, có thể thử phát hành vé số từ thiện.
Phát hành vé số từ thiện, có thể gia tăng tính lưu động của tiền tệ trên thị trường, đồng thời gia tăng lợi nhuận, số tiền kiếm được sẽ dùng vào ngành giáo dục và Viện Mồ Côi, viện dưỡng lão ở vương quốc Huyền Vũ.
Tiền thưởng trong vé số từ thiện chỉ dựa vào kim ngạch bán vé số là có thể chi ra, thu nhập từ nó là có thể dùng với hành nghiệp phúc lợi chân chính.
Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Ngươi có đề nghị gì không?
Mục Lương lắc đầu, ôn hòa nói:
- Tất cả đều viết ở trong bản kế hoạch rồi, ngươi cứ làm theo là được, có đề nghị gì hay gì thì có thể nói với ta.
- Vậy được rồi.
Hồ Tiên gật đầu một cái.
Cô giơ tay lên, quyến rũ nói:
- Sau khi kết thúc hôn lễ, ngươi muốn đi Thiên Quốc bao lâu?
Mục Lương dịu dàng trả lời:
- Chưa biết nữa, nhưng mà ta sẽ nhanh chóng trở về.
- Chuyện này không quan trọng, ngươi trở về an toàn là được rồi.
Hồ Tiên nói với giọng điệu nghiêm túc.
- Đương nhiên.
Mục Lương cũng nghiêm mặt đáp lại.
- Hôn lễ kết thúc là ngươi lập tức lên đường sao?
Hồ Tiên lại hỏi.
Mục Lương lắc đầu, bình thản đáp:
- Đương nhiên không phải, trước khi đi ta phải an bài xong chuyện trong vương quốc mới được.
Khuôn mặt của Hồ Tiên toàn là nhu tình, nói:
- Ừm, trong vương quốc đã có ta, Thấm Lan và những người khác rồi, ngươi không cần lo lắng, yên tâm đi đi.
- Cho dù như thế nào đi nữa, ta chắc chắn sẽ trở về trước khi đứa bé được sinh ra.
Mục Lương nói một cách trịnh trọng.
- Nghe ngươi nói như vậy, lần này đi ra ngoài không có nửa năm là không trở về.
Hồ Tiên trừng mắt nhìn Mục Lương.
- Ta chỉ nói như vậy thôi.
Mục Lương cưng chiều xoa xoa đầu cô gái đuôi hồ ly, trong lòng một mảnh mềm mại.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:
- Đã biết, nếu như đứa nhỏ sinh ra mà ngươi không trở về, vậy thì ta sẽ lên làm nữ vương.
- Được thôi.
Mục Lương cười một tiếng.
Đôi mắt của Hồ Tiên lộ ra vẻ hồ nghi, bĩu môi nói:
- Nếu như ngươi vì muốn phủi tay làm chưởng quỹ mà cố ý trở về muộn để ta lên làm nữ vương, ta nhất định sẽ hành hung ngươi.
- Khụ khụ, không dám, thật sự không dám.
Mục Lương cười ha hả hai tiếng, suy nghĩ của mình dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?
- Ta cảm thấy ngươi cũng không dám.
Hồ Tiên hất cằm lên yêu kiều hừ một tiếng.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, phối hợp gật đầu:
- Đúng vậy.
Hai người đùa giỡn một hồi.
Hồ Tiên xuống khỏi người Mục Lương, quyến rũ nói:
- Ta đi xem thử bữa tối hôm nay ăn món gì, mấy ngày nay toàn là canh an thai, ta ngán lắm rồi.
Nửa tháng này cô liên tục uống canh an thai, tuy là mùi vị rất ngon, nhưng uống liên tục như vậy thật sự rất khó chịu.
- Có thể đổi canh an thai vị khác.
Mục Lương ôn hòa nói.
Hồ Tiên lập tức từ chối không chút nghĩ ngợi:
- Đừng, nửa tháng tiếp theo ta không muốn uống canh nữa.
- Được rồi.
Mục Lương lên tiếng.
Cô gái hồ ly có thể chất tốt, cộng thêm hoàn cảnh sinh hoạt cũng là tốt nhất, nếu không xảy ra bất ngờ thì sẽ không xảy ra vấn đề.
- Thật khiến cho người ta chờ mong, sẽ là con gái hay là con trai đây.
Ánh mắt của Mục Lương loé lên, mỉm cười nhìn chằm chằm vào cửa thư phòng bị đóng lại.
Sau một giờ, cửa thư phòng lại bị gõ lần nữa.
- Bệ hạ, có thể ăn tối rồi.
Giọng nói của Ba Phù vang lên ở ngoài cửa.
- Ta biết rồi.
Mục Lương đáp một tiếng, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Hắn vừa mới đến nhà ăn, mấy người Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Phi Nhan cũng vừa vặn trở về.
Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói:
- Ta đã trở về rồi ~~~
Mục Lương dịu dàng hỏi:
- Hôm nay trở về hơi trễ, là do quá bận rộn à?
- Ừ ừ, hôm nay có hơi vội vàng.
Nguyệt Phi Nhan tháo mũ giáp xuống, mái tóc màu đỏ xõa tung sau lưng.
Ngày hôm nay cô phải huấn luyện tân binh Không Quân, mãi cho đến khi trời tối mới kết thúc.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Đừng nói nữa, ta thật sự sắp đói chết rồi.
Hôm nay cô đi Đại Hội Đường, hai ngày nữa chính là lễ cưới của Mục Lương và Hồ Tiên, cô phải đi giám sát.
- Vậy ăn cơm trước đi.
Mục Lương nói xong thì đi vào nhà ăn.
Trên bàn cơm bày đầy món ngon mỹ vị, hai mươi món ăn tràn đầy, nhìn qua cũng ăn rất ngon.
- Hôm nay ngày gì mà lại thịnh soạn như vậy?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.
Diêu Nhi giải thích:
- Hồ Tiên đại nhân nói bây giờ có thể ăn nhiều hơn một chút, sau này bụng lớn không thể tùy tiện ăn, cho nên chúng ta đã làm thêm vài món nữa.
Hồ Tiên sờ bụng một cái, u oán nói:
- Đúng vậy, sau này chỉ có thể nhìn các người ăn ngon uống tốt.
- Hì hì, ngươi chỉ có thể nhịn.
Nguyệt Phi Nhan cười hì hì nói.
- Tất cả ngồi đi.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng.
Các cô gái đều ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Mục Lương cầm đũa lên ăn cơm thì đều nhao nhao di chuyển đũa.
Mục Lương bình thản nói:
- Thấm Lan, ngày mai khai trương cửa hàng xe hơi, ta không đi được.
- Đoán được.
Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.
Cô ưu nhã nói:
- Ngươi yên tâm phủi tay làm chưởng quỹ đi, có ta theo dõi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Tốt.
Mục Lương cười một tiếng.
Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Cửa hàng xe hơi khai trương, vậy sau này có phải tất cả mọi người có thể mua xe hơi rồi hay không?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp:
- Vậy cũng phải có tiền mới mua được, xe hơi không phải là linh khí bình thường, chỉ có những phú thương và quý tộc kia mới đủ sức mua.
Hồ Tiên thanh thúy nói:
- Trong cửa hàng xe hơi chỉ có sản phẩm trưng bày, muốn mua thì phải xếp hàng, một tháng sau mới có thể có xe.
- Cũng đúng, xe hơi không phải là đồ rẻ tiền.
Hi Bối Kỳ chậm rãi gật đầu.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Nếu muốn mua xe thì phải học lái trước, không có bằng lái thì không thể mua xe.
Vì sự an toàn của dân chúng trong vương quốc, người không có bằng lái thì không thể lên đường.
Đèn tín hiệu giao thông cũng đã bắt đầu chuẩn bị sắp xếp, bằng không tất cả đều sẽ rối loạn cả lên.
Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi:
- Mục Lương, xe hơi kia bán bao nhiêu đồng Huyền Vũ vậy?
- Rẻ nhất cũng phải là một triệu đồng Huyền Vũ.
Mục Lương bình thản trả lời.