- Đắt như vậy à?
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, một triệu đồng Huyền Vũ tương đương với một viên ma thú tinh thạch cấp 9.
- Giá tiền này, ta cảm thấy còn ổn.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu.
- Hiện tại nó được tính là đồ dùng cao sang.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Cái này thì tính là gì chứ, chiếc xe đắt tiền nhất phải bỏ ra năm triệu đồng Huyền Vũ mới có thể mua được.
Nguyệt Thấm Lan hời hợt nói.
- Năm triệu đồng Huyền Vũ?
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan lại trừng lớn.
Vẻ mặt của cô ngơ ngác, không khỏi hỏi:
- Không lẽ thân xe được khảm đá quý à?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Không có, nhưng bên trong xe có khắc ma pháp trận truyền tống không gian, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng, đây là điều mà những chiếc xe hơi khác không có.
Nguyệt Phi Nhan chửi thầm:
- Cái này nghe vẫn là rất đắt...
- Sẽ có người mua.
Nguyệt Thấm Lan nói không chút để ý.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, nói:
- Đương nhiên, đây cũng coi như là tượng trưng cho thân phận, ngươi đoán xem những thành viên vương thất giàu có kia có muốn mua hay không?
- Chắc là sẽ mua rồi?
Nguyệt Phi Nhan hỏi với giọng điệu không xác định.
- Chờ sau khi khai trương sẽ biết.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, gắp một miếng thịt cho vào miệng rồi ưu nhã nhai nuốt.
Hiện tại cô là vương hậu của Mục Lương, về phần lễ nghi phải làm gương mẫu cho mọi người.
Nguyệt Phi Nhan không khỏi chửi thầm:
- Mẹ, ngươi như vậy quá ra vẻ….
- ….
Khoé mắt của Nguyệt Thấm Lan giật một cái, vẻ mặt cười như có như không nhìn về phía con gái.
- Ta sai rồi.
Nguyệt Phi Nhan lập tức vùi đầu lùa cơm linh mễ vào trong miệng.
…
Cộp cộp cộp ~~~
Một nơi nào đó ở sâu bên trong quần sơn thuộc vương quốc Hải Đinh.
Nơi đây quanh năm sương mù lượn lờ, không khí ẩm ướt, thảm thực vật rậm rạp.
Hổ Tây và Lan Đế một bước sâu một bước nông tiến vào trong rừng sâu, các cô đang đi tìm mộ huyệt của Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan.
Lan Đế vung trường kiếm lên, chém đứt bụi cây cản đường, dọn dẹp ra khu vực có thể đi lại.
- Nơi này sương mù cũng quá dày đặc rồi, bằng không thì chúng ta còn có thể bay vào.
Hổ Tây cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Nơi đây sương mù quá lớn, tầm nhìn không đủ năm mét, khu vực mục tiêu có điều cấm không, hai người không thể làm gì khác hơn là đi bộ tiến vào rừng rậm.
- Chúng ta không đi nhầm đường chứ?
Lan Đế lại chém đứt một bụi cây, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc màu quýt.
Hổ Tây nghe vậy thì lấy ra da thú, cẩn thận nghiên cứu hình ảnh bên trên một chút, nói với giọng điệu không xác định:
- Chắc là vậy, hẳn là không có đi sai.
- …..
Nghe được lời này, khóe mắt của Lan Đế giật một cái.
Cô hít một hơi thật sâu, tức giận nói:
- Ngươi có thể nói lời nào đáng tin hơn chút được không hả?
Hổ Tây ngó nghiêng xung quanh, nói:
- Cái gì chứ, nếu ta biết rõ đi như thế nào thì đã sớm bảo ngươi mang theo ta bay vào rồi.
Lan Đế giơ tay lên nâng trán, đôi mắt nâu tràn đầy sự cạn lời.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô thở dài một tiếng hỏi.
Hổ Tây nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Không còn cách nào khác, tiếp tục đi về phía ngọn núi thôi, chỉ cần tìm được sơn cốc mà Đồ Tư Lệ Na nói là được rồi.
- Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lan Đế thở dài một hơi, xoay người tiếp tục vung kiếm đi tới.
Hổ Tây theo ở phía sau, đôi mắt luôn lưu ý hoàn cảnh xung quanh, trong sương mù tầm nhìn cực thấp rất có thể tồn tại nguy hiểm.
Lan Đế thanh lý xong dây leo phía trước, quay đầu nói::
- Nơi đây cây cối rậm rạp như thế, hẳn là rất lâu rồi không có người đến đây.
Hổ Tây gật đầu nói:
- Ừm, nơi chôn cất xương cốt của Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan có khả năng rất lớn là nằm ở đây.
- Lỡ như Đồ Lệ Na lừa chúng ta thì sao?
Lan Đế lại hỏi.
- Cô ấy gạt chúng ta thì có thể được chỗ tốt gì à?
Hổ Tây hỏi ngược lại một câu.
Cô lấy ra tấm da thú, nói:
- Hơn nữa cô ấy còn vẽ ra sơ đồ trong mộ huyệt, nó giống hệt như bản đồ mà Ly Nguyệt cho chúng ta, đối phương hẳn là vẫn có chút năng lực.
- Nói cũng phải, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tin tưởng cô ta được, vẫn là phải chú ý an toàn.
Lan Đế nghiêm túc nói.
- Ừm, ngươi nói cũng đúng.
Hổ Tây gật đầu.
Lan Đế tiếp tục đi trước dò đường, Hổ Tây nhàn nhã đi theo ở phía sau.
Cô nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, ngày mai chính là lễ cưới của Mục Lương và Hồ Tiên đấy.
Lan Đế lắc đầu, phiền muộn nói:
- Chuyện đó cũng không liên quan đến chúng ta, không biết khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về đây.
- Sao nào, ngươi đi ra ngoài chơi không vui à?
Hổ Tây chắp tay sau lưng hỏi.
- Ngươi gọi cái này là đi ra ngoài chơi?
Lan Đế lộ ra vẻ mặt không biết nói cái gì cho phải.
- Hì hì, còn tốt.
Hổ Tây cười hì hì, hai mắt chớp chớp.
Lan Đế nghẹn lời, lựa chọn không thèm nói chuyện với đồ ngốc.
Hai người chấp hành nhiệm vụ với nhau quá nhiều lần, đều biết rõ tính cách lẫn nhau, chẳng mấy chốc đã tám sang chuyện khác.
- Ngươi có nghe nói không, Săn Lang và Phong Sương của đội ba ở bên nhau đấy.
Đôi mắt nâu của Lan Đế lóe sáng.
Hổ Tây kinh ngạc hỏi:
- Thật à?
Săn Lang và Phong Sương đều là thành viên của đội ba Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật, Săn Lang là Giác Tỉnh Giả, Phong Sương đã từng là nữ Kỵ Sĩ.
Lan Đế nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đương nhiên là thật rồi, lần trước ta còn nhìn thấy bọn họ lén hôn nhau.
Hổ Tây chắt lưỡi nói:
- Tên Săn Lang này bình thường thoạt nhìn khù khờ thật thà, không ngờ lại còn có thể đuổi theo nữ nhân.
- Cũng không thể giống như chúng ta độc thân không ai muốn.
Lan Đế nói xong thì bất đắc dĩ nhún vai.
Hổ Tây đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô gái tóc nâu, tức giận nói:
- Ngươi mới không ai muốn, ta mà muốn tìm người yêu, người theo đuổi ta có thể xếp hàng dài từ Khu Vực Trung Ương đến quảng trường Chủ Thành!
- Bây giờ ta mới phát hiện da mặt của ngươi thật sự rất dày.
Lan Đế nói với giọng điệu nghiêm túc.
- Câm miệng.
Mí mắt của Hổ Tây giật một cái, vươn tay gõ đầu cô gái tóc nâu một cái.
Lan Đế ăn đau, hít hà một hơi rồi nói:
- Ta nói thật mà còn không cho ta nói, đây là bắt nạt.
- Lại nói lung tung, ta sẽ xé miệng của ngươi.
Hổ Tây yêu kiều hừ một tiếng.
- Ngươi mở đường đi, ta mệt mỏi rồi.
Lan Đế trợn trắng mắt, nhét kiếm của mình vào trong tay của cô gái tóc màu quýt.
-....
Hổ Tây không nói gì, thành thật cầm kiếm đi mở đường.
Mười phút sau, hai người không chịu nổi cô đơn, lại hóng hớt chuyện khác.
Răng rắc ~ ~ ~
Hổ Tây vung trường kiếm trong tay lên, đại thụ to bằng bắp đùi trước mặt ngã xuống.
- A, hình như bùn đất nơi này không quá nhiều.
Lan Đế lanh mắt hô một tiếng.