Hổ Tây nghe vậy thì ngồi sụp xuống, kiểm tra dưới chân, phát hiện trong bùn đất nơi này có rất nhiều hạt cát.
- Tiếp tục đi tới trước nhìn xem.
Tinh thần của cô lên cao, tăng nhanh nhịp bước tiến tới.
Lan Đế vội vàng đuổi theo, hai người chạy vội mãi cho đến khi tiến vào một khu vực bao la.
- Tìm được rồi!
Đôi mắt của Hổ Tây sáng lên, rõ ràng cảm nhận được bản thân đang ở trong một sơn cốc, xung quanh là từng ngọn núi cao.
- Cuối cùng cũng tìm được rồi.
Lan Đế thở phào một hơi.
Hổ Tây giội nước lã nói:
- Đừng vui vẻ quá sớm, tìm được mộ huyệt của Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan rồi lại cười.
Lan Đế quay đầu lại hỏi:
- Đã biết, muốn tách ra tìm sao?
Hổ Tây lắc đầu đáp:
- Thôi bỏ đi, sương mù nơi này quá dày đặc, nếu tách ra đến lúc đó không tìm được nhau thì làm sao bây giờ?
- Cũng đúng, vậy thì đi tìm cùng nhau đi.
Lan Đế gật đầu.
- Đi bên này.
Hổ Tây tùy ý chọn một phương hướng, cất bước đi về phía trước.
Lan Đế theo sau, đôi mắt màu nâu trừng lớn, đồng tử dựng đứng, lúc này tầm nhìn của cô ở trong sương mù có thể đạt được mười mét.
Hai người đi loanh quanh trong sơn cốc tìm kiếm lối vào mộ huyệt, nhưng mà đi gần ba giờ mà vẫn không thu hoạch được gì.
- Phù ~~~
Lan Đế ngồi xuống trên một tảng đá, thở dài nói:
- Lại tìm tiếp như vậy thì trời sẽ tối mất.
- Thật là phiền phức mà.
Hổ Tây giơ tay lên nắm tóc, trong lòng có chút phiền muộn.
- Còn tưởng đây là du lịch nữa không?
Lan Đế quay đầu lại hỏi.
- ….Ngươi câm miệng đi.
Hổ Tây buồn bực nói.
Lan Đế nhún vai, không nói lời gì kích thích cô bạn thân nữa.
Hổ Tây phiền não dậm chân, ngay sau đó dưới chân truyền đến tiếng chấn động, bùn đất dưới chân của hai người đột nhiên sụp đổ.
- A!!!
Lan Đế hét lên một tiếng, còn chưa kịp thi triển năng lực thức tỉnh thì cơ thể đã rơi vào trong hố sâu vừa mới sụp đổ.
Vẻ mặt của cô trắng bệch, lúc ngã xuống lập tức nhìn về phía cô gái tóc màu quýt, chỉ liếc mắt một cái thì tầm nhìn đã rơi vào trong bóng tối.
Biến cố vừa mới phát sinh thì Hổ Tây đã lập tức thi triển năng lực Nhảy Vọt Ám Ảnh, lúc này xuất hiện ở cách đó không xa.
- Lan Đế!
Cô vội vã chạy lên trước, nhìn chăm chú vào hố sâu không thấy đáy, cô gái tóc nâu đã không thấy đâu nữa.
Cô hô to vào trong hố sâu:
- Lan Đế, ngươi không sao chứ?
- A... A... A... ~ ~ ~
Trong hố sâu truyền ra tiếng thét chói tai của cô gái tóc nâu, ngay sau đó là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hồi âm lan ra từng vòng.
- Chờ ta, bây giờ ta lập tức tới cứu ngươi.
Hổ Tây biến sắc, vội vàng lấy ra Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ném vào hố sâu, sau đó nhảy xuống.
…
- A a a ~ ~ ~
Lan Đế thét lên, cơ thể giống như hồ lô đàn hồi rơi xuống mặt đất rồi nảy lên.
Cô xoa mông đứng lên, nhe răng trợn mắt ngắm nhìn xung quanh, dưới mặt đất không có chút ánh sáng nào, cho dù là mắt chim của cô thì cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được.
- Ui da, đau quá đi.
Cô nhăn nhó ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen như mực.
Lan Đế hô một tiếng:
- Hổ Tây?
- Ta tới rồi!
Ngay sau đó, tiếng thét chói tai vang lên, Hổ Tây từ trên trời giáng xuống, đập vào trên người của cô gái tóc nâu.
Phanh!
- A, cũng không phải rất đau nha.
Đôi mắt màu cam của Hổ Tây chớp chớp.
- Khụ khụ, đó là bởi vì ta làm đệm đỡ cho ngươi…
Giọng nói yếu ớt của Lan Đế vang lên dưới thân cô gái tóc màu quýt.
Hổ Tây nghe vậy vội vàng cúi đầu nhìn lại, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng đã chiếu rọi phạm vi xung quanh, cô nhìn thấy đôi mắt bắt đầu trở nên trắng dã của cô gái tóc nâu.
- A, thật xin lỗi!
Cô hét lên một tiếng rồi vội vã tránh thoát khỏi người cô gái tóc nâu.
- Khụ khụ ~ ~ ~
Lan Đế ho khan kịch liệt, giơ tay lên vỗ vỗ mặt đất, nói:
- Ngươi nên giảm cân đi, suýt chút nữa là đè chết ta rồi.
Hổ Tây chắp hai tay giơ lên cao, luôn miệng xin lỗi:
- Xin lỗi, thành thật xin lỗi, ta không phải cố ý.
Cô vội vàng đỡ cô gái tóc nâu đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, lại lấy ra bí dược chữa thương.
- Phù ~~~
Lan Đế dùng bí dược chữa thương cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều, hít thở sâu mấy cái rồi chậm rãi khôi phục lại.
Hổ Tây quan tâm hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Không sao, không chết được.
Đôi mắt của Lan Đế trợn trắng.
Hổ Tây cười ngượng ngùng vài tiếng, vội vã nói sang chuyện khác:
- Bây giờ chúng ta đang ở đâu?
- Dưới mặt đất.
Lan Đế giải thích ngắn gọn.
- ….Cảm ơn, cái này ta cũng biết.
Khóe miệng của Hổ Tây co giật.
Lan Đế giơ tay lên, làm cho Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng bay về phía trước, thấy rõ hoàn cảnh hiện tại.
Đó là một thông đạo sâu rộng, vách tường của lối đi là từng cục đá xanh xếp lên, còn có thể nhìn thấy dấu vết đào bới thủ công.
Vẻ mặt của Hổ Tây ngẩn ngơ, nói với giọng điệu không xác định:
- Đừng nói là chúng ta vô tình tiến vào mộ huyệt của Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan đấy nhé?
- Có lẽ là vậy...
Đôi mắt màu cam của Lan Đế sáng ngời.
- Đi, chúng ta tới trước nhìn xem.
Hổ Tây hưng phấn lên tiếng.
Lan Đế vội vàng nói:
- Chờ một chút, ăn một viên bí dược giải độc trước đã.
- Phải rồi.
Hổ Tây dừng bước, lấy ra bình thuốc từ trong ma cụ không gian tùy thân, đổ ra hai viên thuốc giải độc.
Hai người uống bí dược giải độc rồi mới đi dọc theo con đường sâu thẳm về phía trước.
Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Tiếng bước chân vang lên trong không gian kín kẽ, hai người nhỏ giọng trò chuyện cũng có thể truyền ra rất xa.
- Phải cẩn thận một chút, Đồ Tư Lệ Na nói nơi này có ma thú.
Lan Đế thấp giọng nhắc nhở.
- Ta biết rồi.
Hổ Tây lên tiếng, lấy ra khẩu súng ngắm cầm trong tay, nòng súng ngắm chuẩn phía trước, tiếp tục chậm rãi đi tới.
Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Thông đạo rất dài, hai người đi năm phút đồng hồ mới đến cuối cùng, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng phát ra tia sáng chiếu sáng hoàn cảnh phía trước.
Cuối lối đi là một gian mộ thất tứ phương, có bốn cây cột đá dựng lên đỉnh chóp, nơi hẻo lánh chất đống từng cái rương.
Hai người cảnh giác đi vào mộ thất, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ, đối diện còn có một cánh cửa đá, hiển nhiên phía sau còn có mộ thất khác.
- Không thấy quan tài.
Hổ Tây lẩm bẩm.
Lan Đế nhìn thấy rương gỗ ở góc, đôi mắt sáng ngời, vội vã đi ra trước, cẩn thận mở rương gỗ thứ nhất ra, lộ ra tinh thạch ma thú tràn đầy bên trong.
- Nhiều ma thú tinh thạch như vậy, cứ thế mà tùy ý chồng chất ở nơi đây sao?
Đôi mắt đẹp của cô trừng lớn vì kinh ngạc.
Hổ Tây suy đoán:
- Có lẽ tinh thạch ma thú đối với Ai Khắc Lan mà nói chỉ là một món đồ vật bình thường, cho nên mới tùy tiện bỏ ở đây.