Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 621 - Chương 3267 - Sự Tồn Tại Cao Không Thể Chạm Tới.

Chương 3267 - Sự Tồn Tại Cao Không Thể Chạm Tới.
Chương 3267 - Sự Tồn Tại Cao Không Thể Chạm Tới.

Chẳng mấy chốc anh lại cảm thấy đau đầu, thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Lại có năm ngày nghỉ kết hôn, nên đi đâu mới tốt đây...

Anh đã đi qua gần hết khu ngắm cảnh trong vương quốc, Hồ Tiên cũng không có hứng thú đối với những nơi này, cho nên anh sẽ không đắn đo đi khu ngắm cảnh để giết thời gian.

- Đi đâu mới tốt chứ?

Mục Lương dựa lưng ra phía sau, giơ tay gác lên trán, rơi vào trầm tư.

Cộc cộc cộc ~ ~ ~

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nữ ưu nhã truyền vào trong thư phòng.

- Mục Lương, ta vào được không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Vào đi.

Mục Lương đáp một tiếng.

Cọt kẹt ~ ~ ~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, vẫn còn mặc trang phục ở trong hôn lễ, hiển nhiên là vừa mới từ Đại Hội Trường trở về.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Bên phía Đại Hội Trường đã kết thúc rồi à?

- Ừm, đã gần như kết thúc rồi, ở đó còn có Tiểu Lan đang nhìn chằm chằm.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng trả lời.

Năng lực của Vệ Ấu Lan rất mạnh, đã có thể một mình xử lý rất nhiều chuyện.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, bình thản nói:

- Đợi đến khi không còn bận rộn như vậy, để Tiểu Lan nghỉ ngơi vài ngày đi, trong khoảng thời gian này cũng khổ cực cho cô ấy rồi.

- Yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.

Vệ Ấu Lan rất vội vàng trong khoảng thời gian này, nàng phải phụ trách công việc của hai trận hôn lễ, còn phải xử lý công việc của Cục Quản Lý, không có thời gian nghỉ ngơi giống như Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Ta còn tăng lương bổng cho nàng ấy, thêm vào tiền thưởng và trợ cấp mỗi tháng, mỗi tháng có bốn ngàn đồng Huyền Vũ.

- Giai cấp lương cao.

Mục Lương hơi nhướng mày, đãi ngộ của tiểu hầu gái như vậy là rất tốt.

- Ta cũng không bạc đãi cô ấy.

Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm, làm ra bộ dáng ta là ông chủ tốt.

Tiền chỉ là cơ sở, các loại phúc lợi ẩn hình mới là đãi ngộ tốt nhất, tùy tiện đều cao hơn lương bổng gấp mười mấy lần, thậm chí có một số còn không mua được bằng tiền.

- Đương nhiên.

Mục Lương cười một tiếng, vươn tay nắm lấy tay của Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Mới vừa tiến vào đã thấy ngươi cau mày, đang khổ não chuyện gì sao?

- Lại có thêm thời gian nghỉ kết hôn, ta đang nghĩ xem mang Hồ Tiên đi nơi nào nghỉ ngơi tương đối ổn thoả.

Mục Lương giải thích.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở:

- Nơi xa thì đừng đi, cô ấy còn có thai, không thích hợp vận động kịch liệt.

- Vận động kịch liệt.....

Mục Lương không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt trở nên cổ quái.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại, giơ tay lên vỗ vào cằm của anh, tức giận nói:

- Đừng suy nghĩ bậy bạ.

- Ta không có, ngươi oan uổng ta.

Mục Lương lập tức dở khóc dở cười.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với nam nhân, lộ ra bộ dáng ta đã sớm nhìn thấu tất cả, nghiêm túc nói:

- Ý của ta là ngài không được mang theo Hồ Tiên đi chơi trò tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do hay đại loại như vậy.

- Ta biết, cho nên ta mới nói là ngươi đổ oan cho ta.

Mục Lương nói với thần sắc thành khẩn.

- Tốt nhất là vậy.

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ không tin.

Mục Lương nghiêm mặt nói:

- Cho nên ngươi có đề nghị gì hay không?

Nguyệt Thấm Lan không hề nghĩ ngợi, chỉ lắc đầu nói:

- Không có, đây là thời gian nghỉ kết hôn của ngươi và Hồ Tiên, ta cũng không có biện pháp làm chủ thay cho em ấy.

- Chỉ là đề nghị thôi.

Mục Lương giơ tay lên nhéo nhéo gương mặt của nữ nhân.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Không bằng ngươi đi hỏi Hồ Tiên xem em ấy muốn làm gì?

- Nói cũng phải.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan càng thêm u oán, nghĩ đến thời gian nghỉ kết hôn của mình là lội bộ hết khu ngắm cảnh này đến khu ngắm cảnh khác, chỉ cảm thấy cả người uể oải.

Mục Lương đưa tay vuốt lông mày của nàng, cười nói:

- Ngươi đi nghỉ ngơi cho tốt đi.

- Ta không mệt, còn có chuyện muốn bàn bạc với ngươi.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu nói.

- Chuyện gì?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Chuyện Hồ Tiên mang thai, có cần đăng báo hay không?

Đôi mắt thâm thuý của Mục Lương chớp chớp, buột miệng hỏi:

- Ngươi đang nghĩ tới việc muốn thu thêm một phần hạ lễ à?

Phó hậu có tin vui, thêm vào tân hôn đương nhiên là vui mừng gấp mấy lần, đây là chuyện đáng mừng, người có lòng tự nhiên sẽ đưa tới một phần quà tặng.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan trợn trắng, tức giận nói:

- Ta không hề nghĩ tới việc này, chỉ là nói như thế nào cũng là chuyện vui, dân chúng sẽ chúc phúc cho các ngươi.

Cũng đại biểu cho việc vương quốc Huyền Vũ có người thừa kế, cũng làm cho một số người yên tâm.

Mục Lương bừng tỉnh, ôn hòa nói:

- Vậy không vội, chờ thêm mấy tháng ổn định lại rồi nói sau.

- Ừm, ngươi quyết định là được rồi.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

……..

Vương quốc Huyền Vũ.

Trong Trung tâm Huyền Vũ ở Chủ Thành.

Lăng Hương nhìn về phía cha, mặt lộ ra vẻ luyến tiếc, hỏi:

- Cha, cha thật sự phải đi về à?

Tề Nhĩ Nạp vỗ vỗ vai của con gái, nói:

- Ta đã đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, cũng cần phải trở về rồi, trong vương quốc còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

- Cha, ta sẽ rất nhớ cha.

Lăng Hương nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Nếu luyến tiếc thì cũng có thể trở về cùng ta.

Tề Nhĩ Nạp nhàn nhạt nói.

Lăng Hương nghe vậy vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Vậy không được, hôm nay ta còn phải đi học lái xe, đã báo danh rồi, còn phải giúp cha giám sát việc lắp đặt thiết bị trong nhà mới nữa, không thể trở về ngay lúc này được.

-.......

Tề Nhĩ Nạp liếc nhìn con gái.

Lăng Hương có chút chột dạ nhìn khắp nơi, mím môi không nói chuyện.

- Ai~!

Tề Nhĩ Nạp thở dài một tiếng, dặn dò:

- Ta biết là ngươi không muốn trở về, ngươi ở đây một mình phải chú ý an toàn đấy.

- Ừm, ta biết rồi, cha yên tâm đi.

Lăng Hương gật đầu thật mạnh.

- Ngươi đó, đừng quá ham chơi, phải có dáng vẻ của công chúa.

Tề Nhĩ Nạp giơ tay lên chọc trán của con gái.

- Cha, ta vẫn luôn có dáng vẻ của công chúa nha.

Lăng Hương hất cằm ngạo nghễ.

Tề Nhĩ Nạp dở khóc dở cười, lắc đầu không muốn nói chuyện với con gái, miễn cho trước khi rời đi lại không vui.

Lăng Hương ôm lấy tay của cha, quơ quơ làm nũng nói:

- Cha, ngươi yên tâm trở về đi, có Linh Vận ở đây với ta rồi, sẽ không có chuyện gì.

- Ừm, ở vương quốc Huyền Vũ ta không có gì không yên lòng.

Tề Nhĩ Nạp cười gật đầu.

Linh Vận liếc nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, vội vàng nói:

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cha nên xuất phát rồi, nếu không thì trễ phi thuyền trở về.

Đúng vậy, Tề Nhĩ Nạp là đi phi thuyền vận chuyển trở về vương quốc Tây Hoa, đã mua vé tàu trước đó.

- Ta biết rồi.

Tề Nhĩ Nạp đáp một tiếng, ý bảo hầu gái và Kỵ Sĩ đi theo cầm lấy hành lý.

Bình Luận (0)
Comment