Quán rượu trong con hẻm yên tĩnh ở thành La Thịnh.
Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Hổ Tây và Lan Đế đi vào quán rượu, thuần thục đi tới trước quầy, đập một tờ mười đồng Huyền Vũ lên mặt bàn.
Bộp ~ ~ ~
- Mang chúng ta đi tìm Đồ Tư Lệ Na.
Vẻ mặt Hổ Tây lạnh lùng nói.
Người đàn ông thu hồi mười đồng Huyền Vũ, nhếch miệng cười nói:
- Hai vị đi theo ta.
Nói xong, hắn đi ra khỏi quầy hàng, đi về phía hành lang đằng sau.
Hổ Tây và Lan Đế liếc mắt nhìn nhau, cất bước đuổi theo bước tiến của nam nhân.
Sau khi hai người ra khỏi mộ huyệt thì lập tức trở về thành La Thịnh, chuẩn bị hoàn thành giao dịch với Đồ Tư Lệ Na.
Ba người đi tới trước một cánh cửa sắt quen thuộc, người đàn ông mở cửa lộ ra cầu thang thông với mặt đất.
- Hai vị đã từng tới rồi, không cần ta dẫn đường nữa.
Người đàn ông cười nói.
Hổ Tây và Lan Đế không nói gì, cất bước đạp cầu thang đi xuống dưới.
-Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Chờ hai người nhìn thấy Đồ Tư Lệ Na, cô đang ăn mì ăn liền, nhìn thấy hai người trở về lộ ra vẻ mặt giật mình.
Mì trong miệng rơi trở về trong chén, đôi đũa trong tay suýt nữa không có nắm chặt.
- Chúng ta đã trở về rồi.
Lan Đế lạnh nhạt nói.
Đồ Tư Lệ Na kinh ngạc thốt lên:
- Các ngươi làm thế nào mà lại nhanh như vậy?
- Vậy ngươi cho rằng chúng ta phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể trở về?
Hổ Tây liếc nhìn Đồ Tư Lệ Na.
Đồ Tư Lệ Na cau mày nói:
- Nhanh nhất cũng phải nửa tháng, bây giờ mới qua mấy ngày mà thôi.
- Nói đùa à, lấy năng lực của chúng ta, sao có thể là nửa tháng chứ.
Đôi mắt của Lan Đế trợn trắng.
Trong lòng Đồ Tư Lệ Na khẽ động, vội vã hỏi:
- Cho nên các người thành công à?
- Đương nhiên.
Hổ Tây gật đầu một cái.
Cô vươn tay xoa xoa ma cụ không gian chứa đựng, lấy ra một xấp đồng Huyền Vũ thật dày, đập vào trước mặt nữ nhân, nghiêm mặt nói:
- Đây, một trăm hai mươi ngàn đồng Huyền Vũ mà trước đó chúng ta đã đáp ứng đưa ngươi, đếm lại đi.
Đồ Tư Lệ Na nhìn một chồng đồng Huyền Vũ thật dày trước mặt, yết hầu không khỏi giật giật, nặn ra một nụ cười, nói:
- Không cần đếm, ta vẫn tin tưởng uy tín của hai vị các hạ.
Hổ Tây phủi phủi tay nói:
- Được rồi, giao dịch của chúng ta đã kết thúc, không ai nợ ai.
Cô nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút, trong mộ có cái gì?
Đồ Tư Lệ Na hỏi.
Hổ Tây dừng bước, quay đầu nhìn về phía nữ nhân, đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, xoay lại khoanh hai tay trước người, hỏi ngược lại:
- Không phải ngươi không gì không biết à, trong mộ có cái gì mà ngươi còn không rõ?
-.....
Khóe miệng của Đồ Tư Lệ Na co giật.
- Khụ khụ ~ ~ ~
Cô ta ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm:
- Ta không phải là không gì không biết, có một số việc ta vẫn còn chưa biết rõ.
Mặt của Hổ Tây nghiêm túc hỏi:
- Ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nói trong huyệt mộ có ma thú, tại sao chúng ta không gặp được nó?
- Không có ma thú? Sao có thể chứ?
Đôi mắt đẹp của Đồ Tư Lệ Na trừng lớn, cau mày rơi vào trầm tư.
Lan Đế nhàn nhạt nói:
- Toàn bộ mộ huyệt chúng ta đều đã đi dạo một lần, nhưng không hề thấy bất cứ một con ma thú nào.
- Kỳ quái, thật là kỳ quái...
Đồ Tư Lệ Na rũ mí mắt xuống, trong đôi mắt xuất hiện lưu quang, giống như đang tính toán cái gì đó, cau mày nhìn về phía hai người, nói:
- Nhưng mà ma thú kia rõ ràng còn sống.
Hổ Tây nói không chút để ý:
- Có thể là trước khi chúng ta tới nơi thì nó đã trốn rồi.
- E là vậy….
Đồ Tư Lệ Na trăm mối không lời giải, nhìn về phía hai người, ánh mắt nghiêm túc hỏi:
- Trong huyệt mộ có cái gì, thật sự không thể nói với ta sao?
Hổ Tây đảo mắt một vòng, mỉm cười nói:
- Cũng không phải không được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết tin tức của một mộ huyệt khác.
- Các ngươi còn muốn đi một mộ huyệt khác à?
Đôi mắt của Đồ Tư Lệ Na lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Cái này ngươi đừng xen vào, ta hỏi ngươi có đồng ý hay không?!
Lan Đế hỏi.
Đồ Tư Lệ Na suy nghĩ một chút, nói:
- Được rồi.
- Được rồi, ta hỏi trước.
Hổ Tây nhàn nhạt nói.
-.....
Khoé mắt của Đồ Tư Lệ Na nhảy lên vài cái, hít sâu mấy hơi đè xuống sự khó chịu trong lòng.
Cô ta lại nặn ra một nụ cười, gật đầu nói:
- Được thôi, các ngươi muốn biết tin tức về mộ huyệt nào?
Hổ Tây gằn từng chữ:
- Mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.
- Tê ~ ~ ~
Nghe được lời này, khoé mắt của Đồ Tư Lệ Na lại nhảy điên cuồng, không nhịn được hít một hơi khí lạnh:
- Cái gì cơ?
- Mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà, có chuyện gì à?
Hổ Tây cau mày thuật lại một lần nữa.
Giọng nói của Đồ Tư Lệ Na trầm xuống:
- Các người cũng dám đánh chủ ý đến mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà?
- Sao nào, hắn ta rất đặc biệt à?
Đôi mắt đẹp của Hổ Tây chớp chớp.
- Các người không biết Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà à?
Đôi mắt của Đồ Tư Lệ Na lộ ra vẻ nghi ngờ.
Hổ Tây chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không biết, ngươi nói nghe một chút đi.
- Đây là giá khác.
Đồ Tư Lệ Na hất cằm ngạo nghễ.
- Vậy thì thôi, quên đi.
Hổ Tây không chút do dự xoay người rời đi.
Trong lòng Lan Đế cười một tiếng, thầm đếm ngược ba, hai, một.
- Chờ một chút!
Giọng nói bất đắc dĩ của Đồ Tư Lệ Na vang lên.
Hổ Tây quay đầu lại, đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Sao vậy, còn có chuyện gì à?
- Chuyện của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.
Đồ Tư Lệ Na thở dài một tiếng.
Cô ta xoay người ngồi trở lại vị trí cũ, nhìn mì ăn liền đã ăn phân nửa, đột nhiên không có khẩu vị.
- Nói đi.
Hổ Tây và Lan Đế kéo ghế ngồi xuống, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Đồ Tư Lệ Na nói ra một câu kinh người:
- Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà là nhân vật truyền kỳ ở vạn năm trước.
- Là người ở mười ngàn năm trước?
Lan Đế và Hổ Tây đều kinh ngạc thốt lên, cái này không có viết ở trong tư liệu của Ly Nguyệt.
Mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà là một trong mục tiêu của hai người các nàng, nhưng tư liệu về nó cực kỳ ít ỏi.
Trong tài liệu có viết, suy đoán Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà là một nhân vật sống ở sáu ngàn năm trước, hoàn toàn không ngờ lại là mười ngàn năm trước.
- Đúng vậy, hắn ta chết ở mười ba ngàn năm trăm năm trước.
Đồ Tư Lệ Na nói với giọng điệu chắc chắn.
Đôi mắt đẹp của Lan Đế chớp chớp, hỏi:
- Làm sao ngươi có thể xác định chắc chắn như vậy?
- Người không biết còn tưởng rằng ngươi là hậu đại của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà đấy.
Hổ Tây lẩm bẩm.
- …Các ngươi còn nghe nữa không?
Đồ Tư Lệ Na tức giận hỏi.
- Nghe, ngươi nói tiếp đi.
Hổ Tây cười khan nói.