Đồ Tư Lệ Na hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
- Trước khi chết, Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà là cường giả Thánh giai, là Ma Pháp Sư mạnh nhất thời bấy giờ của đại lục này, đương nhiên là ngoại trừ Ma Pháp Thần ra.
- Ma Pháp Thần thật sự tồn tại à?
Lan Đế lại kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên rồi, huyết mạch của Ma Pháp Thần vẫn còn tồn tại.
Đồ Tư Lệ Na bình tĩnh đáp.
Cô ta kéo đề tài trở lại Ma Pháp Sư Thiên Hà, tiếp tục nói:
- Ma Pháp Sư Thiên Hà sống 500 năm.
Hổ Tây và Lan Đế liếc nhìn nhau, đôi mắt của hai người tràn đầy hồ nghi.
Đồ Tư Lệ Na đang tùy tiện nói, sao càng nghe càng thấy ly kỳ.
Đồ Tư Lệ Na tức giận, nhìn chằm chằm hai người:
- Sao nào, các ngươi nghi ngờ lời nói của ta là giả à?
- Không có, chúng ta không có nói một câu nào nha.
Lan Đế bình tĩnh trả lời.
Hổ Tây thúc giục:
- Ngươi mau tiếp tục đi, đừng lãng phí thời gian.
Đồ Tư Lệ Na nghiến răng, vừa định nói thì bụng đã sôi lên
Cô lỗ ~ ~ ~
- Tức chết tôi rồi, ăn no rồi nói sau!
Cô ta khẽ kêu một tiếng, nâng lên cái chén to bằng mặt tiếp tục hút mì.
-......
Vẻ mặt của Hổ Tây và Lan Đế đều ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn nhau có chút cạn lời.
……..
Hai tay của Hổ Tây vây quanh trước người, nhìn chăm chú vào Đồ Tư Lệ Na đang há to miệng ăn mì, nhẫn nhịn chờ đợi.
Lan Đế quay đầu nói:
- Nhìn cô ấy ăn ngon như vậy, ta cũng cảm thấy đói bụng rồi.
Hổ Tây nghe vậy thì mím môi một cái, hai người một đường chạy tới còn chưa ăn cơm, nhưng bây giờ lại phải đợi người khác ăn no trước.
- Muốn ăn cái gì thì ăn.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Đôi mắt màu nâu của Lan Đế chớp chớp, lẩm bẩm:
- Ta đang suy nghĩ xem bên trong ma cụ còn có gì ăn hay không...
Đồ Tư Lệ Na ngước mắt nhìn hai người, âm thầm bĩu môi, tiếp tục vùi đầu ăn mì ăn liền.
Chỉ là cô ta còn chưa ăn được hai miếng thì đã ngửi thấy một mùi thơm mê người, lại ngước mắt nhìn về phía hai người ngồi đối diện, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên kinh ngạc.
Hổ Tây đang cầm một hộp thịt, đang dùng đũa gắp miếng thịt lên rồi cho vào trong miệng, trên bàn còn có mấy cái khay, mặt trên bày trái cây, bánh bích quy, mứt của các loại đồ ngọt trữ lâu được.
- Ăn ngon thật.
Lan Đế nói với vẻ mặt hưởng thụ.
- Cô lỗ ~ ~ ~
Cổ họng của Đồ Tư Lệ Na nhấp nhô, lại cảm thấy mì ăn liền trong tay không ngon như vậy, mà đây vốn dĩ là đồ cô ta thích ăn nhất.
- Món này cay quá, nhưng ăn ngon!
Hổ Tây thè lưỡi, nàng đang thịt hộp vị hương lạt.
Lan Đế thuận miệng nói:
- Ăn chút mứt ngọt sẽ hết cay. Ăn chút ngọt mứt hết cay.
- Ừ, ừ.
Hổ Tây gật đầu, gắp một miếng mứt lên cho vào miệng, rất nhanh đã đè xuống cảm giác cay trong miệng.
Đồ Tư Lệ Na không khỏi hỏi:
- Các người đang ăn cái gì vậy?
Hổ Tây ngạo nghễ nói:
- Thịt hộp, được ướp bằng hương liệu đặc biệt, bên ngoài không mua được đâu.
Thịt hộp mà nàng ăn thuộc về hàng đặc biệt, trên thị trường không mua được, chỉ có trong Quân Doanh vương quốc Huyền Vũ mới có thể mua được.
Đồ Tư Lệ Na co giật khóe miệng, cô ta đã ăn thịt hộp của vương quốc Huyền Vũ, mùi hương hoàn toàn khác thịt hộp mà hai người đang ăn.
- Ăn ngon không?
Cô ta buột miệng hỏi.
Hổ Tây gật đầu đáp:
- Đương nhiên là ăn ngon rồi, ít nhất là ngon hơn mì ăn liền.
Lan Đế liếc nhìn nữ nhân, mút nước canh trên ngón tay, ánh mắt nghiêm túc hỏi:
- Ngươi ăn no rồi à?
Khóe miệng của Đồ Tư Lệ Na hơi co giật, liếc nhìn thịt hộp toả ra mùi thơm phức, yên lặng buông chén mì ăn liền trên tay xuống.
- Ta nói tiếp.
Cô ta hắng giọng một cái nói.
Hổ Tây nhai miếng thịt trong miệng, hơi nâng cằm lên nói:
- Ngươi nói đi.
- Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà cuối cùng trở nên mê muội.
Đồ Tư Lệ Na nói ra một câu kinh người.
- Cái gì?
Hổ Tây và Lan Đế đều sửng sốt.
Đồ Tư Lệ Na gật đầu nói:
- Đúng vậy, cuối cùng hắn trở nên mê muội, huyết tẩy vương thành vương quốc Hạo Ác, khiến mấy chục ngàn người tử vong.
Yết hầu của Hổ Tây và Lan Đế nhấp nhô, không ngờ lại là một kết quả như vậy.
Đồ Tư Lệ Na liếc nhìn thịt hộp, tiếp tục nói:
- Hắn đã chọc giận quá nhiều người, bị các cường giả liên thủ trấn áp đánh đến trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn là để hắn chạy thoát thành công.
- Sau đó thì sao, hắn ta lại trở về báo thù à?
Lan Đế hỏi tới.
Đồ Tư Lệ Na lắc đầu nói:
- Không có, lúc đó hắn bị thương rất nặng, kết cục là sẽ phải chết, sau khi đào thoát thì không còn bất kỳ tin tức gì về hắn nữa.
Đôi mắt màu cam của Hổ Tây chớp chớp, hỏi:
- Vậy tại sao ngươi lại biết mộ của hắn ta ở đâu?
Đồ Tư Lệ Na nghe vậy thì hất cằm lên, đắc ý nói:
- Bởi vì ta không gì là không biết.
Lan Đế trợn trắng mắt, hỏi:
- Vậy ngươi nói xem trong mộ của Đại Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan có vật gì.
-....
Khóe miệng của Đồ Tư Lệ Na co giật.
Đôi mắt đẹp của Hổ Tây híp lại, hỏi với sắc mặt hồ nghi:
- Vì sao ngươi biết mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà ở đâu?
Đồ Tư Lệ Na tức giận nói:
- Chuyện này không liên quan đến các ngươi, chỉ cần biết lời nói của ta là thật được rồi.
Vẻ mặt của Hổ Tây trở nên nghiêm túc, nói:
- Ngươi rất thần bí, có thể biết rõ chuyện của mười ngàn năm trước, chắc chắn bệ hạ của chúng ta sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Đôi mắt đẹp của Đồ Tư Lệ Na híp lại, cảnh giác nói:
- Sao nào, ngươi muốn bắt ta lại à?
- Không phải, ta lại không phải là hạng người như vậy.
Hổ Tây chậc chậc lắc đầu.
Đồ Tư Lệ Na nghe vậy thì âm thầm thở phào một hơi, cô đúng là có chút đặc biệt, hai người trước mắt không nhìn ra, nhưng không ngoại trừ quốc vương vương quốc Huyền Vũ sẽ không nhìn ra.
Nhưng cô mới thở phào một hơi, câu nói tiếp theo của cô gái tóc màu quýt lại làm cho cô cả kinh.
Hổ Tây nhàn nhạt nói:
- Nếu như ngươi không có gì là không biết, bệ hạ của chúng ta sẽ rất nguyện ý tự mình đến một chuyến.
Giọng nói của Đồ Tư Lệ Na hơi khô khốc:
- Quốc vương Huyền Vũ còn phải quản lý cả một vương quốc, sao có thể bớt thời giờ chỉ để đi gặp một người vô danh tiểu tốt như ta chứ.
- Đó là do ngươi không hiểu bệ hạ của chúng ta.
Hổ Tây ngạo nghễ nói.
-....
Trong lòng của Đồ Tư Lệ Na chửi thầm, nàng lại không muốn hiểu rõ về quốc vương vương quốc Huyền Vũ.
Hổ Tây xua tay nói:
- Được rồi, chúng ta không có hứng thú với thân phận của ngươi, chỉ cần đảm bảo tin tức ngươi nói đều là sự thật là được.
- Đương nhiên là thật.
Đồ Tư Lệ Na nhẫn nhịn không có trợn trắng mắt.
Hổ Tây nói:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà ở đâu?
- Ở bên trong Thiên Quốc.
Đồ Tư Lệ Na đáp không hề nghĩ ngợi.