Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 626 - Chương 3272 - Không Có Thứ Mà Ta Muốn Tìm.

Chương 3272 - Không Có Thứ Mà Ta Muốn Tìm.
Chương 3272 - Không Có Thứ Mà Ta Muốn Tìm.

- Thiên Quốc?

Đôi mắt đẹp của Hổ Tây và Lan Đế trừng lớn.

Đồ Tư Lệ Na thanh thúy nói:

- Đúng vậy, nhưng ở vòng bên ngoài Thiên Quốc, các người cẩn thận một chút, chắc là sẽ không có nguy hiểm.

- Ngươi chắc chắn chứ?

Giọng nói của Hổ Tây mang theo vẻ hồ nghi.

- Đương nhiên.

Đồ Tư Lệ Na nói với giọng điệu chắc chắn, sau đó cô ta lấy giấy bút ra, vẽ ra đường đi đến mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà.

Cô thuận tay hất bản đồ về phía trước , ngạo nghễ nói:

- Đây, dựa theo tuyến đường trên bản vẽ là được, như vậy các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.

Hổ Tây nhận lấy bản vẽ chăm chú nhìn kỹ, ghi nhớ trong đầu.

Cô và Lan Đế liếc nhìn nhau, trong lòng rất nghi ngờ, tình báo mà Ly Nguyệt cung cấp, mộ của Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà cũng không nằm ở Thiên Quốc.

Hổ Tây suy tư một lát, ngước mắt nhìn về phía cô gái kia, hỏi:

- Ngươi nói cho chúng ta biết những chuyện này là muốn được cái gì?

Lan Đế lạnh nhạt nói:

- Đừng nói với tôi cái gì mà đơn thuần muốn trao đổi dưới mộ huyệt của Đại Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan có cái gì.

Đồ Tư Lệ Na hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt quả nhiên không thể gạt được các người.

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Ta muốn biết tại sao Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà lại nhập ma, chắc là có thể tìm được đáp án trong mộ của hắn, sau khi tìm được đáp án thì các người phải trở về nói cho ta biết.

- Nguyên nhân bởi vì cái này?

Hổ Tây và Lan Đế đồng thời cau mày.

- Đúng vậy, nguyên nhân là bởi vì cái này.

Đồ Tư Lệ Na gật đầu khẳng định.

Cô ta ngừng một chút rồi mới tiếp tục nói:

- Nhưng các ngươi cũng phải nói cho ta biết tình huống trong mộ của Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan.

Hổ Tây suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Được thôi.

Cô hắng giọng, thuật lại chuyện xảy ra sau khi tiến vào mộ huyệt Ma Pháp Sư Ai Khắc Lan, bao gồm cả chiếc quan tài gỗ không có khe hở kia.

- Quan tài gỗ...

Đồ Tư Lệ Na cau mày, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:

- Không có thứ mà ta muốn tìm.

- Ngươi muốn tìm cái gì?

Lan Đế tò mò hỏi.

- Chuyện này không liên quan đến các ngươi.

Đồ Tư Lệ Na nhàn nhạt nói.

- A, vậy chúng ta đi.

Lan Đế liếc nhìn, đứng dậy rời đi.

Hổ Tây bĩu môi, các cô đã nhận được tin tức mong muốn, vì vậy cũng đứng dậy rời đi.

Lần này, Đồ Tư Lệ Na không ngăn cản, nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

…….

Tầng tám Khu Vực Trung Ương.

Phần phật ~~~

Trong phòng bài bạc bên trong cung điện.

Bốn người Mục Lương, Hồ Tiên, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na ngồi vây quanh một chỗ, đang xào mạt chược.

Ngải Lỵ Na liếc nhìn Hồ Tiên và Mục Lương, nói với giọng điệu quái dị:

- Hôm nay là ngày nghỉ kết hôn của các ngươi đấy, thế mà lại ở đây chơi mạt chược, thật là quá lãng phí.

Mục Lương bình tĩnh đáp:

- Ta nói là đi biển câu cá, nhưng cô ấy không muốn đi.

Bàn tay mảnh khảnh của Hồ Tiên nâng lên, xếp lại từng khối bài mạt chược trước mặt mình, nói:

- Đi biển câu còn không bằng ở đây chơi mạt chược, vừa vui vừa không phiền phức.

Ly Nguyệt nhìn về phía Mục Lương, hỏi:

- Đi biển câu cá chính là bí mật mà ngươi nói tối hôm qua à?

- Đúng vậy.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, đây chính là điều mà anh suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được.

-.....

Khoé miệng của Ly Nguyệt co giật, vô lực chửi thầm Mục Lương.

- Thật ra ta cảm thấy đi biển câu cá cũng rất vui.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói.

Hôm nay, cô được nghỉ ngơi, cho nên mới có thời gian rảnh rỗi chơi mạt chược với đám người Mục Lương.

- Vậy ngươi có thể đi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Ngải Lỵ Na lắc đầu từ chối, cười khan nói:

- Thôi thôi, vẫn là chơi mạt chược thôi.

Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, đối diện với ánh mắt u oán của cô ấy, có chút chột dạ hắng giọng một cái, thật sự là thế giới này không có đồ chơi tốt.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi:

- Chẳng lẽ hai người các ngươi định chơi mạt chược hết mấy ngày nghỉ phép kết hôn sao?

- Đương nhiên là không rồi.

Mục Lương nói với giọng điệu chắc chắn.

Hồ Tiên cầm lấy bài mạt chược của mình, hỏi:

- Thật không, vậy ngươi còn có sắp xếp gì nữa?

Mục Lương trầm tư một lát, đánh ra một khối bài mạt chược rồi nói:

- Đi Thị Trấn Nhỏ Dưới Đáy Biển ở hai ngày?

- Nơi đó ta đã đi đến phát ngán rồi.

Hồ Tiên nhàn nhạt nói.

Thị Trấn Nhỏ Dưới Đáy Biển mở rất nhiều cửa hàng, cô đều sẽ đi dò xét định kỳ vài lần, có Cửa Không Gian Truyền Tống chuyên dụng, qua lại so với xe lửa ngắm cảnh nhanh rất nhiều.

Từ khi Thị Trấn Nhỏ Dưới Đáy Biển được xây dựng đến nay, số lần Mục Lương đi qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà cô gái đuôi hồ ly cách vài ngày đều phải đi một chuyến, nói phát ngán cũng không quá đáng.

- Vậy được rồi.

Mục Lương cười xấu hổ một tiếng.

- Ù!

Đột nhiên Ly Nguyệt lên tiếng, cầm lấy ba chục ngàn mà cô gái đuôi hồ ly đánh ra.

Cô ném bài không cần ra ngoài.

Mấy người đánh hai trận, chẳng mấy chốc Mục Lương mò tới bài mình cần, từ đó thắng lợi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Tiếp tục đi.

Chẳng mấy chốc các khối bài bị đẩy ngã, bắt đầu xào ván mới.

Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na liếc nhìn nhau, rất muốn biến thành người trong suốt, để cho Mục Lương và Hồ Tiên ở cùng một chỗ.

Mục Lương cảm thấy đau đầu, đi với cô gái đuôi hồ ly làm gì mới tốt đây?.

Anh vừa đánh bài vừa suy tư, chợt linh quang lóe lên có chủ ý.

- Ta thắng rồi.

Tay của Hồ Tiên đẩy ngã toàn bộ bài trước mặt, trên mặt mang theo vẻ đắc ý.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không đánh nữa, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi.

- Chơi cái gì?

Hồ Tiên cảm thấy hứng thú hỏi.

Mục Lương cười nói:

- Đi đại lục mới, ngắm nhìn phong cảnh bản thổ khác nhau.

- Nghe có vẻ tốt đấy.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên chớp chớp nói.

Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói:

- Không phải ngươi nói là không đi nơi xa à?

Mục Lương bình thản đáp:

- Có Cửa Không Gian Truyền Tống, đi đại lục mới rất nhanh, sẽ không mệt.

- Ta đi thay quần áo khác.

Hồ Tiên nói xong thì đứng dậy rời đi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mục Lương thanh thúy giải thích:

- Nhân lúc hiện tại bụng của cô ấy còn chưa to, đi ra ngoài chụp ảnh lưu niệm một chút.

- Cũng tốt, vậy các người phải chú ý an toàn, bảo vệ tốt bụng của cô ấy.

Ly Nguyệt dặn dò.

- Đương nhiên, đây chính là đứa bé của ta.

Mục Lương cười một tiếng.

Ly Nguyệt nhìn quần áo trên người Mục Lương vô cùng sang quý, dịu dàng nói:

- Ngươi cũng đi thay quần áo khác đi, không thể đi ra ngoài như vậy, quá rêu rao.

- Ừm, cũng đúng.

Mục Lương gật đầu một cái, hắn là đi xem phong cảnh bản thổ bên ngoài, không phải là đi rêu rao khắp nơi.

Nửa giờ sau, Hồ Tiên và Mục Lương đều đã thay xong quần áo, không hẹn mà cùng lựa chọn trang điểm điệu thấp.

Mục Lương mặc một thân áo choàng đen, tuy ống tay áo cũng có thêu hoa văn, nhưng cũng là màu vàng kim ám, nếu nhìn kỹ mới thấy được.

Bình Luận (0)
Comment