Hồ Tiên thì mặc một thân váy lụa trắng, mái tóc dài trắng như tuyết xõa xuống, trên mặt mang một tấm sa mỏng.
Mục Lương nhìn về phía hai chân của cô gái đuôi hồ ly, là một đôi giày mềm mại làm bằng da thú.
- Đi thôi.
Hồ Tiên cười một tiếng, khoác tay của nam nhân.
- Được rồi.
Mục Lương lên tiếng.
Anh nhìn về phía nhóm tiểu hầu gái, dặn dò:
- Chờ Thấm Lan trở về nói cho cô ấy biết, mấy ngày sau ta sẽ trở về, bảo cô ấy không cần lo lắng.
- Vâng, bệ hạ.
Các tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại.
Ngải Lỵ Na nhắc nhở:
- Nhớ chụp nhiều ảnh một chút, trở về chúng ta cũng muốn xem.
- Vâng.
Hồ Tiên cười lên tiếng.
- Đi thôi.
Mục Lương xua tay, mang theo cô gái đuôi hồ ly biến mất tại chỗ.
Khi hai người xuất hiện lại đã đi tới tầng một Khu Vực Trung Ương, đi tới Cửa Không Gian Truyền Tống.
- Bệ hạ, Hồ Tiên nương nương.
Hộ vệ Trung Ương canh gác Cửa Không Gian Truyền Tống vội vã giơ tay nghiêm chào.
Mục Lương gật đầu một cái, bình thản nói:
- Ừm, điều chỉnh lại tọa độ, chúng ta đi thành Y Lê.
- Vâng.
Hộ vệ Trung Ương cung kính đáp một tiếng, vội vàng tiến lên điều chỉnh tọa độ Cửa Không Gian Truyền Tống.
Ông ~ ~ ~
Chẳng mấy chốc Cửa Không Gian Truyền Tống bị khởi động, vòng xoáy không gian hình thành bên trong cửa, xoay tròn ổn định.
Hộ vệ Trung Ương cung kính nói:
- Bệ hạ, đã thành công liên tiếp đến Cửa Không Gian Truyền Tống thành Y Lê, có thể sử dụng.
- Ừ.
Mục Lương nhẹ gật đầu, kéo tay của cô gái đuôi hồ ly đi vào vòng xoáy không gian.
Ông ~ ~ ~
Hai người biến mất ở bên trong vòng xoáy không gian, Cửa Không Gian Truyền Tống nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bên kia, Cửa Không Gian Truyền Tống trong thành Y Lê bị khởi động, vòng xoáy không gian chậm rãi xoay tròn.
- Có người muốn qua đây, toạ độ này là của bên vương quốc Huyền Vũ.
Các binh sĩ canh giữ cạnh Cửa Không Gian Truyền Tống nhanh chóng lên tinh thần.
Bọn họ đứng nghiêm, chăm chú nhìn chằm chằm vào vòng xoáy không gian.
Ông ~ ~ ~
Hai bóng người từ trong Cửa Không Gian Truyền Tống đi ra, sau khi đám binh sĩ thấy rõ thì vẻ mặt ngẩn ngơ.
- Bệ hạ vạn an!
Nhóm binh sĩ vội vàng cung kính cúi chào.
- Ừ.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng, mang theo cô gái đuôi hồ ly rời đi.
Một hồi sau.
- Cộp cộp cộp ~ ~ ~
Hai người đi trên đường ở thành Y Lê, tuy đã ăn mặc rất điệu thấp, nhưng khí chất tản ra vẫn làm người khác chú ý.
Hồ Tiên không nhìn vào tầm mắt của mọi người, quay đầu quyến rũ hỏi:
- Bây giờ, chúng ta đi gặp Tô Lâm Y Tư à?
- Chúng ta tới chơi thôi, đi gặp cô ấy làm gì?
Khuôn mặt của Mục Lương lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ha ha ha ~
Hồ Tiên cười híp mắt, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng phải, vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu?
- Bây giờ, đi dạo thành Y Lê một chút, tối nay lại đi thành phố khác.
Mục Lương ôn hòa đáp.
- Được rồi, nghe lời ngươi.
Hồ Tiên cười gật đầu.
Cô kéo tay của Mục Lương, nửa người dựa vào trên người hắn, dáng vẻ ngọt ngào khó tả.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, rõ ràng thích cô gái đuôi hồ ly tỏ ra thân mật với mình.
Hai người đi lại trên đường cái, thỉnh thoảng thưởng thức mua chút đồ ăn vặt, tuy mùi vị đều bình thường, nhưng hai người đều rất hưởng thụ thời gian ở bên nhau.
……….
Trong nhà ăn ở thành La Thịnh.
Hổ Tây và Lan Đế ngồi đối diện nhau, biểu cảm trên mặt giống như có khổ đại thâm cừu gì đó.
- Cái này cũng quá khó ăn rồi.
Lan Đế nhỏ giọng chửi thầm.
Hổ Tây tức giận nói:
- Còn không phải đều do ngươi, đồ ăn đều bỏ lại ở chỗ của Đồ Tư Lệ Na rồi.
Đôi mắt màu nâu của Lan Đế trừng lớn, phản bác:
- Cái gì chứ, ngươi còn dám nói ta, không phải ngươi cũng lấy hết đồ ăn ra còn gì!
- Được rồi, tất cả mọi người đều có lỗi.
Hổ Tây khoát tay nói.
- Vậy bây giờ phải làm sao, có cần phải đi về lấy thêm không?
Lan Đế không khỏi hỏi.
- Muốn đi thì tự ngươi đi, ta không đi.
Hổ Tây lắc đầu từ chối không hề nghĩ ngợi, việc này thật sự là quá mất mặt.
Lan Đế suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi thi triển năng lực thức tỉnh đi vào, sau đó ôm đồ ăn trở về, như vậy đơn giản hơn nhiều nha.
- Ngươi cũng có thể dùng Phú Năng Trân Châu, sau đó đi lấy đồ ăn về.
Hổ Tây liếc nhìn cô gái tóc nâu.
Khuôn mặt của Lan Đế trở nên nghiêm túc, nói:
- Vậy thì thôi bỏ đi, Phú Năng Trân Châu rất quý giá, không thể lãng phí như vậy được.
Cô và Hổ Tây nhìn nhau, sau đó hai người ai thán một tiếng, hối hận vì không nên bày đồ ăn lên trên bàn.
Lan Đế dùng chiếc đũa chọc chọc miếng thịt thăn cứng như tảng đá trong chén, thở dài nói:
- Vậy chỉ có thể ăn những thứ này thôi.
- Ăn đi, ăn xong rồi thì xuất phát.
Hổ Tây thở dài nói.
Lan Đế hỏi:
- Chúng ta đi Thiên Quốc à?
- Nếu không thì còn thế nào nữa?
Hổ Tây hỏi ngược lại.
Biểu cảm trên mặt của Lan Đế nghiêm túc, nói:
- Phải báo cáo với đội trưởng Ly Nguyệt một chút, hoặc nói một tiếng với bệ hạ, dù sao thì lần này phải đi Thiên Quốc, nơi đó rất nguy hiểm.
Hổ Tây đặt đũa xuống, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Nhiệm vụ của hai chúng ta là trộm mộ, tìm được sách cổ mà bệ hạ cần, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần phải báo cáo công tác.
Chuyện nhỏ gì cũng phải hội báo, vậy sẽ khiến hai người có cảm giác rất vô dụng, nói như thế nào cũng phải có tình báo cụ thể một chút rồi mới báo cáo được.
Lan Đế do dự một chút, lại hỏi lần nữa:
- Thật sự không cần báo cáo công tác à?
Hổ Tây liếc nhìn cô gái tóc nâu, hỏi:
- Ngươi tính thời gian đi, bệ hạ và Hồ Tiên mới thành hôn hai ngày, hiện tại nhất định là đang ngọt ngào với nhau, ngươi muốn đi quấy rầy bệ hạ vào lúc này à?
- Không muốn.
Lan Đế ngẫm lại rồi lắc đầu.
- Đội trưởng Ly Nguyệt thích bệ hạ đúng không?
Hổ Tây lại hỏi.
Lan Đế gật đầu nói:
- Thích chứ, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được.
Hổ Tây nghiêm trang phân tích:
- Hôn lễ của bệ hạ và Hồ Tiên đã xong, lúc này hẳn là đội trưởng Ly Nguyệt đang đau lòng, khổ sở đúng chứ?
- Đương nhiên rồi.
Lan Đế lại gật đầu lần nữa.
Miệng nàng mấp máy, nói bổ sung:
- Nhưng đội trưởng Ly Nguyệt sẽ không khóc.
-......
Hổ Tây giơ tay lên chỉ mặt bàn, hỏi tiếp:
- Vậy lúc này chúng ta đi báo cáo công tác có phải chỉ làm cho đội trưởng Ly Nguyệt thêm phiền não hay không?
- Ngươi nói có đạo lý.
Lan Đế thâm dĩ vi nhiên gật đầu.
Hổ Tây hài lòng nói:
- Cho nên chỉ cần chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, loại chuyện nhỏ này cũng không cần làm cho đội trưởng Ly Nguyệt phiền não, hiểu không?
- Hiểu rồi, là ngươi suy nghĩ toàn diện.
Lan Đế cảm thán nói.
Hổ Tây vỗ vỗ vai của cô gái tóc nâu, trịnh trọng nói:
- Ngươi còn rất nhiều thứ muốn học.
- Ngươi nói đúng.
Khuôn mặt của Lan Đế lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Nhanh ăn đi.
Hổ Tây vỗ vỗ mặt bàn, cầm đũa lên tiếp tục ăn với vẻ mặt khổ đại thù thâm.
- Ừm.