Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 698 - Chương 3344 - Làm Con Chồng Trước Gây Phiền Phức?

Chương 3344 - Làm Con Chồng Trước Gây Phiền Phức?
Chương 3344 - Làm Con Chồng Trước Gây Phiền Phức?

Thiên Quốc, trên một ngọn núi lớn màu đỏ như máu lơ lửng trên không trung.

Trước ngôi nhà đá, hai tay của Mục Lương vẫn dán chặt vào cánh cửa đá, đôi mắt vẫn nhắm chặt như trước, trên người đã rơi xuống không ít tro bụi.

Hổ Tây nói với giọng điệu mang theo sự lo lắng:

- Bệ hạ đã như vậy được hai tháng rồi, thật sự không có chuyện gì chứ?

Mục Lương bắt đầu phá giải ma pháp trận trên cửa đá đến bây giờ đã là hai tháng rồi, nếu như không phải còn có hô hấp và tim đập thì các cô gái đã sớm ngồi không yên.

- Không có chuyện gì đâu.

Ly Nguyệt nói với giọng kiên định, chỉ là đáy mắt không giấu được sự lo lắng.

Cô không thể hoảng sợ, phải làm gương tốt mới được, nếu như cô luống cuống, vậy những người khác nên làm gì bây giờ?

Hổ Tây và Lan Đế liếc nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, có thể cảm nhận được sự bất an của cô gái tóc trắng.

Kỳ Á chớp chớp đôi mắt hỏi:

- Đã hai tháng rồi, chúng ta còn phải chờ bao lâu?

Mấy ngày này cô ăn no uống đủ, vẻ mặt hồng hào sáng bóng, vóc người cũng giống như người bình thường, không còn gầy như que củi như trước đây.

- Ngươi lại không có chuyện gì khác, chờ là được rồi.

Cổ Tư Mỹ liếc mắt nhìn cô.

- Cũng đúng.

Kỳ Á nhún vai.

Đột nhiên biến mất hai tháng, người nhà hẳn là cho rằng cô đã chết rồi, tuyệt đối sẽ không phái người đi tìm kiếm mình.

Cô nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại, trở về cũng là bị người khác bắt nạt, còn ăn không đủ no, nếu như so sánh ở nơi đây thì cô có trở về hay không cũng không còn quan trọng nữa.

- Hít hà ~~~

Rắn Vong Linh Bốn Cánh lè lưỡi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt mím môi một cái, biết thú cưng đói bụng, từ trong ma cụ không gian chứa đựng lấy ra một quả Tinh Thần đưa cho nó.

- Hít hà ~~~

Rắn Vong Linh Bốn Cánh thu nhỏ cơ thể bao lấy quả Tinh Thần, gặm ăn từng ngụm.

Nhìn thấy dáng vẻ tinh thần của nó, trong lòng Ly Nguyệt mới bớt lo lắng cho Mục Lương một ít.

Hổ Tây đứng lên, thấp giọng nói:

- Ta đi dạo một chút.

- Cẩn thận đấy.

Ly Nguyệt lên tiếng dặn dò.

Năng lực thức tỉnh của Hổ Tây rất đặc biệt, cho nên cô không cần lo lắng cho an nguy của cô gái tóc màu cam.

Núi lớn màu đỏ như máu rất lớn, mọi người còn chưa từng đi dạo qua.

- Ta cũng đi nữa!

Lan Đế vội vàng nói.

- Đi thôi.

Ly Nguyệt phất tay.

Kỳ Á há miệng, nhưng mà vừa nghĩ tới thực lực của mình, vẫn là bỏ đi ý niệm theo sau, đừng làm con chồng trước gây phiền phức.

Cô giống như một đứa trẻ ngoan, cầm sách mới lấy từ chỗ cô gái tóc trắng lật xem.

Cô đọc hết ba tập “Nhật ký yêu đương của công chúa” rồi lại lật xem hiến pháp của vương quốc Huyền Vũ.

- Thế nào?

Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

Đôi mắt của Kỳ Á sáng lên, gật đầu thật mạnh nói:

- Rất hay, vị tác giả Ngải Lỵ Na này rất có tài, ước gì ta có thể làm quen cô ấy.

- Có cơ hội đi vương quốc Huyền Vũ, ta sẽ giới thiệu cô ấy cho ngươi làm quen.

Ly Nguyệt bình thản nói.

- Thật vậy sao?

Đôi mắt đẹp của Kỳ Á càng sáng hơn.

Ly Nguyệt gật đầu nói:

- Ừm, ta và cô ấy là chị em tốt.

Kỳ Á nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lại trở nên buồn bã, thở dài nói:

- Không biết đời này ta có cơ hội đến vương quốc Huyền Vũ hay không đây.

- Không thử một chút thì làm sao biết được.

Ly Nguyệt trấn an nói.

Kỳ Á trầm mặc một lát, sau đó ngước mắt lên nói:

- Nếu như có thể, ta không muốn trở về căn nhà kia.

- Ngươi không nhớ người nhà à?

Ly Nguyệt hỏi.

Kỳ Á lắc đầu, nói với ngữ khí kiên định:

- Không có gì đáng nhớ, mẹ ta đã chết, cha ta chưa từng nhìn mặt ta lần nào, còn muốn gả ta cho lão phú thương bảy mươi tuổi để đổi lấy lợi ích.

Nghe thiếu nữ kể ra cuộc đời mình, đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên tia lạnh lẽo, bình luận:

- Kẻ như hắn ta không xứng làm cha người khác.

Kỳ Á lộ ra một nụ cười khổ sở, gật đầu nói:

- Ai nói không phải chứ.

Cô bị Mục Lương bất ngờ triệu hồi đến Thiên Quốc, trong lòng còn có mấy phần may mắn, bằng không thì có lẽ bây giờ bản thân đã bị ép gả cho lão phú thương bảy mươi tuổi, trở thành vật hi sinh vì lợi ích.

Cổ Tư Mỹ liếc mắt nói:

- Nếu đã như vậy thì ngươi không cần phải trở về căn nhà kia nữa.

Kỳ Á cúi đầu, ngữ khí mất mát nói:

- Nhưng không trở về thì ta không biết đi đâu, hơn nữa ta chỉ biết giặt quần áo, nấu cơm và quét tước vệ sinh, ngoại trừ những thứ này ra thì ta cái gì cũng không biết....

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Không biết thì có thể học, đây không phải là điều để ngươi mượn cớ.

Cổ Tư Mỹ thanh thúy nói:

- Đúng vậy, chỉ cần ngươi muốn, học một môn tay nghề sẽ không khó, giống như ở vương quốc Huyền Vũ, chỉ cần có chân tay là có thể tìm được công việc nuôi sống chính mình.

- Đúng vậy.

Ly Nguyệt gật đầu một cái.

Kỳ Á động lòng, trong mắt lóe lên tia sáng chờ mong.

Ly Nguyệt bình tĩnh nói:

- Nếu như ngươi có thể thuyết phục bệ hạ chúng ta, hắn có thể mang ngươi trở về vương quốc Huyền Vũ.

Kỳ Á chớp chớp mắt, nói:

- Hẳn là hắn sẽ đồng ý, dù sao thì hắn là người dẫn ta tới nơi này, mang ta đi vương quốc Huyền Vũ cũng chỉ là tiện đường mà thôi, lại còn không cần phải đi đường vòng đến nhà của ta.

- …..

Ly Nguyệt cạn lời vài giây, thiếu nữ nói rất có lý.

- Ha ha ha ~~~

Cổ Tư Mỹ cười một tiếng, thanh thúy nói:

- Chờ bệ hạ tỉnh lại rồi nói sau.

- Ừ ừ.

Kỳ Á gật đầu thật mạnh.

Ánh mắt của cô rơi vào trang sách, cảm thán nói:

- Thật ra làm công chúa cũng mệt chết đi được, không có tự do...

Trong sách của Ngải Lỵ Na, công chúa không thiếu gì cả, nhưng lại không có tự do, lúc nào ra ngoài cũng có người đi theo, vì thế mỗi lần đi gặp người yêu đều phải lén lút.

Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:

- Lần sau có thể kiến nghị Ngải Lỵ Na viết một cuốn tiểu thuyết liên quan đến bình dân, như vậy sẽ được dân chúng đón nhận rộng rãi hơn.

Đôi mắt của Kỳ Á chậm rãi trừng lớn, hỏi:

- Ta có thể viết sách không?

Ly Nguyệt hơi nhướng mày, hỏi:

- Ngươi muốn thử viết sách à?

- Ừ ừ, ta muốn dùng thân thế của mình để viết một quyển sách.

Kỳ Á đáp với vẻ mặt nghiêm túc.

- Cũng được, nhưng thiếu khuyết nguyên tố tình yêu, có thể sẽ không có nhiều người muốn xem.

Ly Nguyệt chậm rãi gật đầu rồi đưa ra ý kiến.

Kỳ Á suy nghĩ một chút, thanh thúy nói:

- Tình yêu à, ta có thể sáng tạo nha, thiếu nữ bình dân lúc đi dạo gặp phải vương tử gặp nạn, cô có lòng tốt cứu hắn, vương tử che giấu tung tích và thiếu nữ yêu nhau.

- Nghe có vẻ không tệ, ngươi thử viết câu chuyện này đi.

Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ thiếu nữ còn có sức tưởng tượng khá tốt.

Bình Luận (0)
Comment