Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 699 - Chương 3345 - Rốt Cuộc Cũng Phá Giải Xong

Chương 3345 - Rốt Cuộc Cũng Phá Giải Xong
Chương 3345 - Rốt Cuộc Cũng Phá Giải Xong

- Bây giờ ta lập tức viết!

Đôi mắt của Kỳ Á sáng ngời.

Ly Nguyệt nghe vậy lấy ra bút và sổ tay rồi đưa cho cô gái, nói:

- Hy vọng ngươi có thể thành công, nếu có thể được xuất bản thành sách, như vậy thì không cần tìm việc làm.

- Hẳn là sẽ không ai mua sách do ta viết đâu…

Kỳ Á thở dài một tiếng.

Ly Nguyệt khích lệ:

- Không thử một chút thì sao biết được, ở vương quốc Huyền Vũ có rất nhiều cửa hàng sách, ngươi viết tốt là có thể xuất bản, sách của ngươi cũng sẽ được đưa đi bày bán ở các cửa hàng đó.

Vương quốc Huyền Vũ cổ vũ dân chúng viết sách, điều này có lợi cho việc đào tạo nhân tài, đồng thời còn có thể phong phú nội tình văn hóa của vương quốc.

- Ta thử xem, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì để làm.

Kỳ Á gật đầu thật mạnh, cầm bút giở sổ ra, bắt đầu vùi đầu múa bút thành văn.

Cổ Tư Mỹ cảm thán nói:

- Mỗi người đều có thể không tầm thường.

- Những lời này rất tốt, ta muốn ghi vào trong sách.

Kỳ Á không ngẩng đầu lên nói.

Cổ Tư Mỹ và Ly Nguyệt liếc nhau, cảm thán sức trẻ hăng hái.

Ly Nguyệt nhìn về phía nhà đá, trong lòng cầu nguyện Mục Lương nhanh tỉnh lại.

- Cộp cộp cộp ~~~

Trên ngọn núi lớn màu đỏ như máu, Lan Đế và Hổ Tây đang đi dạo lung tung.

Hổ Tây chửi thầm:

- Nơi này ngay cả phân chim cũng không có.

Trong tầm mắt chỉ thấy đất đá màu đỏ như máu, trụi lủi, cái gì cũng không có, chớ đừng nói tới có lục thực.

- Vẫn là nên cẩn thận một chút, lỡ như còn có Ma Linh thì sao?

Lan Đế cẩn thận nói.

- Đương nhiên, cái này ta biết mà.

Hổ Tây khẽ hất hàm.

Cô liếc nhìn cô gái tóc nâu một cái, nhắc nhở:

- Ngươi không được cách xa ta, ta sợ gặp phải nguy hiểm không kịp cứu ngươi rời đi.

- Tốt.

Lan Đế đáp một tiếng.

Hai người đi một vòng quanh núi lớn màu đỏ như máu, ngoại trừ trụi lủi thì vẫn là trụi lủi, đừng nói là Ma Linh, một con dị thú cũng không thấy được.

- Chúng ta có nên đến mấy ngọn núi khác nhìn xem một chút hay không?

Lan Đế nhìn một ngọn núi lớn khác cách đó không xa.

Hổ Tây lập tức lắc đầu từ chối không chút nghĩ ngợi:

- Không đi, đứng ở nơi đây còn có thể nhìn thấy bên kia trống không, đại khái chỉ là dùng để bố trí ma pháp trận.

Hai người nghĩ đến ma pháp trận Đế cấp bị Mục Lương đánh nát chính là do mấy ngọn núi lớn trên không trung này thả ra.

- Ngươi nói cũng đúng.

Lan Đế lên tiếng.

Hổ Tây tiếp tục nói:

- Lỡ như trong mấy ngọn núi lớn khác có Ma Linh Vương, chúng ta đi qua đó đồng nghĩa với chịu chết, vẫn là chờ bệ hạ tỉnh lại rồi nói sau.

Đến nay vẫn chưa thấy Ma Linh Vương xuất hiện, điều này làm cho trong lòng mọi người không ít thì nhiều đều có chút bất an, Mục Lương thì còn đắm chìm trong việc phá giải ma pháp trận, thiếu nữ còn không muốn kéo mọi người vào phiền phức.

Lan Đế gật đầu nói:

- Ừm, vậy chúng ta trở về đi, đừng làm cho Ly Nguyệt và mọi người lo lắng.

- Tốt.

Hổ Tây nhìn mấy ngọn núi lớn ở phía xa, thu hồi ánh mắt đi trở về cùng cô gái tóc nâu.

Khi hai người trở lại bên cạnh nhà đá, Kỳ Á vẫn còn đang vùi đầu viết truyện.

- Cô ấy bị làm sao vậy?

Lan Đế kinh ngạc hỏi.

Ly Nguyệt thấp giọng trả lời:

- Đang vội vàng viết sách.

- A, viết sách à?

Lan Đế trừng to hai mắt.

Ly Nguyệt gật đầu đáp:

- Đúng rồi, cô ấy còn sẽ đi theo chúng ta đến vương quốc Huyền Vũ sinh hoạt.

- A, chuyện gì xảy ra?

Hổ Tây dấu hỏi đầy đầu.

Ly Nguyệt hạ giọng, giải thích ngắn gọn một lần.

Hổ Tây chợt nói:

- Thì ra là thế, vậy đúng là cô ấy không cần phải trở về chịu khổ, còn không bằng đi vương quốc Huyền Vũ bắt đầu cuộc sống mới.

- Đúng vậy.

Lan Đế gật đầu đồng ý.

Ly Nguyệt thấp giọng nói:

- Đừng quấy rầy cô ấy.

- Tốt.

Lan Đế và Hổ Tây cùng lên tiếng.

Ly Nguyệt bình thản hỏi:

- Có phát hiện gì không?

Hổ Tây nhún vai một cái nói:

- Không có, khắp nơi đều trụi lủi, ngoại trừ chúng ta ra thì không nhìn thấy vật sống nào khác.

- Cũng tốt, ít nhất thì như vậy an toàn.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói.

- Nói cũng đúng.

Lan Đế ngây thơ nói.

Hổ Tây ngồi xuống, đề nghị:

- Bản kiểm điểm đã viết xong, không có việc gì làm, chúng ta chơi mạt chược chứ?

Ly Nguyệt liếc nhìn cô một chút, lạnh nhạt nói:

- Giấy kiểm điểm phải đợi Mục Lương xem qua, xác định không có vấn đề gì thì mới tính là các ngươi vượt qua.

- Ta biết.

Hổ Tây bĩu môi đáp.

- Ông ~~~

Đột nhiên, từ phương hướng nhà đá lan tỏa ra một cơn gợn sóng, nguyên tố ma pháp trong không khí trở nên sinh động.

Cổ Tư Mỹ chấn động tinh thần, vội vã nhìn về phương hướng nhà đá.

- Bệ hạ sắp thành công rồi à?

Mấy người Hổ Tây và Lan Đế cũng phấn chấn tinh thần, dồn dập đứng dậy đi về phía nhà đá.

- Ong ong ong ~~~

Từ trong nhà đá lan tỏa ra ngày càng nhiều gợn sóng, không gian đều có chút vặn vẹo, nguyên tố ma pháp trở nên táo động.

- Mọi người tránh xa một chút.

Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ nghiêm túc nói.

Cô là Ma Pháp Sư, hơn nữa còn là Ma Pháp Sư toàn hệ, vì vậy cực kỳ nhạy cảm đối với biến hóa của nguyên tố ma pháp trong không khí.

Ly Nguyệt không nói tiếng nào, lắc mình lùi về phía sau.

Hổ Tây lôi kéo Lan Đế lắc mình biến mất, khi xuất hiện đã cách đó hơn trăm mét.

Kỳ Á bị Y Lộ Lộ ôm lấy, bay về phía sau.

- Ong ong ong ~~~

Ma pháp nguyên tố hình thành từng vòng gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài, xẹt qua trên người các cô gái, chà xát đến da thịt sinh đau.

Toàn bộ quá trình giằng co vài chục phút, nguyên tố ma pháp cuồng bạo mới khôi phục bình thường, bên trong nhà đá cũng không còn gợn sóng lan tỏa ra.

- Mọi người không sao chứ?

Ly Nguyệt thu hồi tấm chắn hỏi.

Kỳ Á được Y Lộ Lộ bảo vệ ở trong lòng, cánh ngăn trở ma pháp nguyên tố cuồng bạo mới không làm cho thiếu nữ bị thương.

- Ta không sao.

Hổ Tây và Lan Đế lên tiếng.

- Chúng ta cũng không sao, chỉ là cánh lại phải thay đổi lần nữa.

Y Lộ Lộ buông cánh, lông vũ trên đó đã bị hư hại lỗ chỗ.

Cô lộ ra thần sắc đau lòng, run cánh nhìn lông vũ rơi xuống.

- Cảm ơn ngươi.

Kỳ Á cảm kích nói.

- Không có việc gì đâu.

Y Lộ Lộ đáp không chút để ý.

Cổ Tư Mỹ nhìn chằm chằm nam nhân trước cửa đá, lúc này hai tay vốn dĩ đang giơ lên của hắn đã buông xuống.

- Bệ hạ!

Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.

Hai mắt nhắm chặt của Mục Lương khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở ra, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia sáng màu vàng.

Ly Nguyệt quan tâm hỏi:

- Mục Lương, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao.

Mục Lương lắc đầu.

- Vậy là tốt rồi.

Nghe thấy lời này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment