Chương 3405: Ăn Có Chừng Mực?
Chương 3405: Ăn Có Chừng Mực?Chương 3405: Ăn Có Chừng Mực?
- Nói cũng không sai.
Mục Lương võ võ Thế Giới Thụ, lại nói:
- Nhưng tất cả những thứ bây giờ đều nhờ có sự trợ giúp của các ngươi, là kết quả của sự nỗ lực cùng nhau.
Không có sự trợ giúp của đám người Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên, hắn không thể tích lũy nhiều điểm tiến hóa trong thời gian ngắn như vậy, càng không thể để cho Rùa Đen và Thế Giới Thụ đều tiến hóa tới cấp 13. Thành công như bây giờ, tuyệt đối không thể rời đi công lao của các cô. Nguyệt Thấm Lan không tỏ vẻ khiêm tốn, khẽ hất hàm nói:
- Lời này của nøươi cũng không sai.
Cô không phủ nhận sự nỗ lực của mình, chỉ có như vậy mới xứng đáng đứng bên cạnh Mục Lương, cùng hắn trở nên càng ngày càng tốt. - Ta không thể rời bỏ các ngươi, cho nên hãy vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Mục Lương nói với Øiọng điệu nghiêm túc.
Hắn liếc nhìn thuộc tính bốn chiều của mình, tuổi thọ lại cộng thêm đến độ cao mới.
Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương
Thể lực: 101392.3
Tốc độ: 101394.1 Sức lực: 101398.3
Tinh thần: 101399.8
Thọ mệnh: 25 tuổi /⁄ 418699 năm
Điểm thuần dưỡng: 967 Điểm tiến hóa: 30,089,737 Năng lực: Sinh Mệnh Pháp Tắc (cấp 13), Thổ Chi Pháp Tắc (cấp 13), Lôi Phạt Thần Thánh (cấp 11)
...... xem thêm...... - Phù ~
Ánh mắt Mục Lương lóe lên, nhìn tuổi thọ trong giao diện thuộc tính bốn chiêu của mình, không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt, trong lòng hơi trâm xuống, nếu không có øì bất ngờ xảy ra thì hắn còn có thể sống hơn bốn mươi mốt vạn năm, hơn nữa tuổi thọ này còn có thể không ngừng tăng lên, chỉ cân thú thuần dưỡng hay lục thực thuần dưỡng tiến hoá thì tuổi thọ của hắn đều sẽ tăng lên.
Nếu như sau này Rùa Đen và Thế Giới Thụ có thể tiến hóa tới cấp 14, hạn mức tuổi thọ cao nhất của hắn còn có thể đột phá trăm vạn năm.
Nguyệt Thấm Lan thấy Mục Lương đờ ra, dịu dàng hỏi:
- Có chuyện øì vậy?
Mục Lương lấy lại tỉnh thần, khóe môi chứa đựng nụ CưỜI, nói: - Đang suy nghĩ làm sao có thể để cho các ngươi sống lâu hơn.
Vẻ mặt của Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt giật mình một chút, sau đó cùng nhau nở nụ Cười, trước đây Mục Lương đã nói về đề tài này, tuổi thọ của hắn rất dài, hy vọng các cô đều có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
- Không gấp, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà. Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.
- Bây giờ thử xem.
Mục Lương ôn hòa nói. Hắn đã thu được năng lực Sinh Mệnh Pháp Tắc, muốn thử xem nếu dùng trên những người khác thì có thể gia tăng tuổi thọ của đối phương hay không. - Tốt.
Nguyệt Thấm Lan cười nhìn về phía nam nhân. Ly Nguyệt tiến lên một bước, bình tĩnh nói: - Để ta đi, trong bụng của chị Thấm Lan còn có em bé, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một tia cảm động, tay sờ bụng một cái. - Tốt.
Mục Lương gật đầu một cái, giơ tay lên thi triển năng lực Sinh Mệnh Pháp Tắc.
- OnøØ onØ onØ ~~~ Lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc phóng ra ngoài từ đầu ngón tay Mục Lương và bao trùm về phía cô gái tóc trắng.
Lông mi của Ly Nguyệt run lên vài cái, cảm nhận được lực lượng sinh mệnh nồng nặc tràn vào trong cơ thể, nhanh chóng bao trùm đến toàn thân, mỗi giọt máu trong cơ thể đều bị lực lượng sinh mệnh lấp đây.
- Anh ~~~
Hai má của cô gái tóc trắng nhanh chóng ửng hồng, da dẻ trở nên càng thêm mịn màng, vết kén trên tay do huấn luyện ngày thường để lại cũng đã bị bong ra, bệnh tật ngầm cũng không biến mất.
- Cảm giác thế nào?
Mục Lương buông tay xuống hỏi.
Ly Nguyệt mở mắt ra, tròng mắt màu bạc sáng ngời trước nay chưa từng có, giống như hai vâng trăng sáng màu bạc.
- Cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với trước đây, còn biến hóa khác thì ta không diễn tả được.
Cô giơ tay lên đánh giá lòng bàn tay, trên đó đã không còn vết kén nào nữa.
Mục Lương bắt lấy cổ tay của cô gái tóc trắng, dịu dàng nói:
- Thả lỏng cơ thể, ta kiểm tra một chút.
Tp
Ly Nguyệt lên tiếng. Đôi mắt của Mục Lương loé lên tia sáng màu vàng nhạt, thi triển năng lực Sinh Mệnh Pháp Tắc lần nữa, lần này dùng để kiểm tra cơ thể của cô gái tóc trắng.
Qua một hồi lâu hắn mới buông tay ra, giữa lông mày hiện lên vẻ vui mừng. - Như thế nào?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
Mục Lương nói với Øiọng điệu chắc chăn: - Các phương diện của cơ thể Ly Nguyệt đêu rất tốt, huyết nhục xương cốt tăng cường rất nhiều, hoạt tính cũng tốt hơn trước đây vài lần, lấy trạng thái cơ thể hiện tại, có thể sống đến một ngàn năm.
Bản chất sinh mệnh của bản thân thiếu nữ không thay đối, lực hấp thu sinh mệnh có hạn, bằng không thì tuổi thọ sẽ gia tăng càng nhiều.
Ly Nguyệt vui vẻ nói: - Một ngàn năm à, rất tốt. - Còn chưa đủ, ta thử lại lần nữa.
Mục Lương nói xong lại Ø1ø tay lên, thi triển năng lực Sinh Mệnh Pháp Tắc bao phủ cô gái tóc trắng.
Hắn có tổng cộng 410 ngàn năm tuổi thọ, thậm chí tương lai còn có thể nhiêu hơn, so sánh với nó thì 1000 năm làm sao đủ?
- Ong onøØ onØ ~~~
Lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc lại dũng mãnh tiến vào trong cơ thể cô gái tóc trắng một lần nữa, nhưng mà hiệu quả lần này quá nhỏ.
Mục Lương cau mày, chẳng lẽ Thế Giới Thụ tiến hóa tới cấp 13 còn chưa đủ, cần tiến hóa tới cấp 14, thậm chí cấp 152
- Ngươi đã nói, làm người phải biết thỏa mãn.
Ly Nguyệt giơ tay lên chạm vào mi tâm của Mục Lương, nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày đang nhíu chặt của hắn. Nguyệt Thấm Lan cũng khuyên nhủ:
- Một ngàn năm cũng đủ rồi, ít nhất chúng ta có nhiều thời gian hơn để nghĩ cách khác, không phải sao.
- Nói cũng đúng.
Mục Lương chậm rãi thổ ra một hơi.
Là hắn quá nóng lòng, tăng thêm thọ mệnh vốn đĩ là chuyện nghịch thiên, sao có thể dễ dàng làm được. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thế Giới Thụ vẫn còn đang tiến hóa, trong cành lá đã kết xuất quả mới, chờ Thế Giới Thụ kết thúc tiến hóa, thử lại hiệu quả của quả mới lần nữa, có lẽ sẽ có bất ngờ.
Nguyệt Thấm Lan nhìn theo tầm mắt của nam nhân, ưu nhã hỏi:
- Tiến hóa còn chưa kết thúc sao?
- Cần khoảng một tháng. Mục Lương thuận miệng trả lời.
Nguyệt Thấm Lan líu lưỡi nÓI:
- Còn cần một tháng à, nếu vậy cả tháng không có đêm tối sao?
- Có lẽ vậy.
Mục Lương khẽ cười một tiếng.
Khi Thế Giới Thụ tiến hóa vẫn luôn tản ra tia sáng, hắn không cách nào khống chế, hoặc nói đúng hơn là không thể đi quấy rây, chỉ có thể chờ đợi sau khi Thế Giới Thụ tiến hóa kết thúc mới điều chỉnh lại.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi øật đầu, nói:
- Được rồi, thế thì phải nói cho dân chúng một tiếng, tránh tạo thành khủng hoảng.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, đăng báo nói một tiếng là được rồi, đây cũng không phải là chuyện gì xấu. - Tốt. Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng.