Chương 3406: Chỉ Đơn Giản Như Vậy À? (1)
Chương 3406: Chỉ Đơn Giản Như Vậy À? (1)Chương 3406: Chỉ Đơn Giản Như Vậy À? (1)
Mục Lương nhìn về phía bụng của nữ nhân, dịu dàng nói:
- Chờ con của ngươi chào đời, ta sẽ tăng thêm tuổi thọ cho ngươi.
- Không vội.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã øật đầu.
Mục Lương vừa nhìn về phía Mễ Á, nhẹ nhàng vung tay lên, lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc bao phủ về phía cô.
- Anh ~~~ Mễ Á không khỏi khẽ kêu một tiếng, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, một đôi mắt đẹp màu đỏ lửa lấp lánh có thần.
Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc trắng và cô gái tai mèo, đặn dò:
- Trong khoảng thời gian này, các ngươi lưu ý cơ thể một chút, có dị động øì thì nhanh chóng nói cho ta biết.
Đây là lần đầu tiên hắn lợi dụng lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc để cộng thêm tuổi thọ cho hai người, lo lắng nó chỉ là thay đổi tạm thời, cho nên cần một khoảng thời gian quan sát. Nếu như là cộng thêm tuổi thọ vĩnh viễn, sau đó mới tăng tuổi thọ cho Hồ Tiên và những người khác.
- Tốt.
Mễ Á và Ly Nguyệt đều gật đầu đáp ứng.
- Trở về đi.
Mục Lương chắp tay sau lưng, cất bước đi về phía cung điện.
Mễ Á chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói:
- Đúng rồi, còn có một chuyện.
- Chuyện gi?
Mục Lương quay đầu nhìn về phía cô gái tai mèo.
Mễ Á giải thích ngắn gọn: - Trước khi ngươi tỉnh lại thì có một nữ nhân lén lút chạy vào hậu hoa viên và đả thương nhóm Tiểu Mật, nhưng cuối cùng lại bị Thao Thiết một ngụm nuốt chửng.
- Chuyện này ta biết rồi, người còn chưa có chết, tối nay lại thẩm vấn.
Mục Lương nhàn nhạt nói. Trước khi hắn bắt đầu tiến hóa Thế Giới Thụ thì đã ra lệnh Thao Thiết canh giữ ở gần đó, ứng đối với tình huống đột phát.
- Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng cô ta đã bị Thao Thiết tiêu hóa xong rồi. Mễ Á gật đầu nói.
- Không đâu, nó có chừng mực.
Mục Lương khẽ cười nói. Mễ Á và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, nhớ lại dâng vẻ lúc Thao Thiết cắn nuốt mấy trăm ngàn Hư Quỷ, cái đó là ăn có chừng mực? Mọi người trở lại bên trong cung điện, lập tức đã bị các tiểu hầu gái vây quanh. - Thật tốt quá, bệ hạ đã trổ về rồi. Đôi mắt của Tiểu Mật lập tức sáng lên.
An Kỳ quan tâm hỏi:
- Bệ hạ vạn an, bệ hạ không sao chứ?
Các tiểu hầu gái đều quan tâm hỏi han ríu rít.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, dịu dàng hỏi:
- Ta không sao, thương thế của các ngươi thế nào rồi? - Bệ hạ đã biết rồi à, chúng ta không có việc gì nha. Tiểu Mật cười tươi như hoa nói.
Những hầu gái còn lại đều øật đầu, chỉ là vẻ mặt còn hơi trắng bệch.
Mục Lương giơ tay lên xoa đầu Tiểu Mật, lại phóng ra lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc bao phủ đám người, làm cho về mặt các cô trở nên hồng hào, cơ thể bị hao hụt cũng được chữa khỏi. - Cảm ơn bệ hạ.
Ba Phù và các tiểu hầu gái cảm kích vô cùng, lập tức rối rít hành lễ nói cảm ơn. - Bệ hạ, đây là Thiên Sứ Nước Mắt mà mấy ngày gân đây chúng ta thu thập được.
Tiểu Mật giơ tay ra hiệu về phía mấy rương lớn chất đống ở sảnh chính.
Mục Lương đi lên trước rồi mổ rương nhìn lướt qua, Nước Mắt Thiên Sứ trong suốt được đựng ở trong bình lưu ly, giống như bảo thạch ở trạng thái dịch. Hắn ôn hòa nói:
- Đưa một bộ phận đi xưởng bí dược, để cho bọn họ chế tạo ra bí dược chữa thương tốt hơn, sau đó đưa đi các đại quần doanh.
- Vâng ạ.
Tiểu Mật đáp một tiếng.
- Mục Lương, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Hi Bối Kỳ hào hứng chạy vào cung điện, sau khi nhìn thấy Mục Lương thì đôi mắt vàng óng sáng lên. Mục Lương hơi nhướng mày, ôn hòa hỏi:
- Làm sao chạy vội như vậy, có chuyện vui øì muốn chia sẻ với ta à?
Hi Bối Kỳ lắc đầu, ngây thơ nÓI:
- Không có, chỉ là vỗ cây mà Thánh Thụ rụng xuống vẫn còn ở quảng trường Chủ Thành, những thứ kia ngươi còn muốn không?
- Vỏ cây rụng xuống à... Ánh mắt của Mục Lương lóc lên.
Hi Bối Kỳ gật đầu, thanh thúy nói:
- Nếu như vô dụng thì ta Sẽ sai người đưa đi làm củi đốt.
- Ta đi xem thử.
Mục Lương bỏ lại một cầu rồi biến mất ở trước mặt mỌi người. - Chờ ta một chút...
Hi Bối Kỳ còn chưa nói hết câu thì người trước mặt đã không thấy đâu nữa.
- Thật là, không đợi người ta nói hết lời.
Cô bíu môi, xoay người chạy ra khỏi cung điện đuổi theo.
Trên quảng trường Chủ Thành, vỏ cây của Thế Giới Thụ rơi xuống khi tiến hóa gân như chiếm cứ toàn bộ quảng trường Chủ Thành. Xung quanh quảng trường đã được dựng lên vòng bảo vệ, có binh sĩ canh gác ngày đêm, tránh việc có người ăn trộm những vỏ cây này.
- Ông ~~~
Không gian dao động một chút, Mục Lương xuất hiện ở trên quảng trường Chủ Thành.
Cách đó không xa, Trình Mâu nhìn thấy quốc vương xuất hiện, vội vàng bước nhanh về phía trước nghiêm chào:
- Bệ hạ vạn an.
- Ử,
Mục Lương liếc nhìn hắn một cái rồi lại thả lực chú ý trên đống vỏ cây chất thành núi.
Hắn đi lên trước rồi cầm lấy một khối vỏ cây lớn cỡ bản tay, mặt trên còn tản ra khí tức nguyên tố sinh mệnh, nếu như so sánh sinh mệnh nguyên tố trên đó với linh quả thì hiệu quả kéo dài tuổi thọ cũng không thua kém bao nhiêu. Những vỏ cây này là do Thế Giới Thụ đảo thải khi tiến hóa, nhưng bên trong cũng ẩn chứa một lượng lớn nguyên tố sinh mệnh, hơn nữa nó lại dễ hấp thu hơn so với nguyên tố sinh mệnh trong linh quả.
- Bệ hạ, ngài còn muốn những vỏ cây này không? Trình Mâu cung kính hỏi. Mục Lương nhẹ gật đầu, quay đầu nói:
- Đương nhiên, mấy ngày nay có người tới trộm vỏ cây sao?
Trình Mâu nghe vậy liền lộ ra thân sắc nghiêm túc, giơ tay nghiêm chào đáp: - Không có, ta và đội Tuần Cảnh Vệ đều ở đây nhìn chằm chằm cả ngày.
- Ừm, ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Mục Lương gật đầu một cái, sau đó vung tay lên, toàn bộ vỏ cây trên quảng trường Chủ Thành lập tức biến mất. Trình Mâu há miệng, núi vỏ cây biến mất, quảng trường Chủ Thành khôi phục lại sự chỉnh tê sạch sẽ và rộng rãi như bình thường.
- Thu đội trở về đi.
Mục Lương bỏ lại một cầu rồi xoay người biến mất tại chỗ.
Trình Mâu vừa mới buông cánh tay nghiêm chào thì người trước mặt đã biến mất.
- Bệ hạ thật vội vàng. Hắn không khỏi cảm thán một tiếng.
- Vù vù vù ~~~
Sau mấy hơi thở, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt Trình Mâu.
- Trình Mẫu, bệ hạ đầu? Đôi mắt đẹp màu đỏ như máu của Hi Bối Kỳ khôi phục thành màu vàng kim, cánh dơi sau lưng cũng biến mất. Trình Mâu chớp chớp mắt, vô ý thức trả lời:
- Bệ hạ đã đi rồi.
- A, vậy là ta lại đi một chuyến tay không rồi sao? Hi Bối Kỳ tức giận bĩu môi. Trình Mâu tò mò hỏi:
- Đại nhân tìm bệ hạ là có việc gấp sao?
- Không có.
Hi Bối Kỷ ậm ừ đáp qua loa.