Chương 3426: Nếu Như Là Vậy Thì Vẫn Là ...
Chương 3426: Nếu Như Là Vậy Thì Vẫn Là ...Chương 3426: Nếu Như Là Vậy Thì Vẫn Là ...
Sau năm phút, ba người rời khỏi phòng làm việc, bước chân rất nhanh nhẹn.
Trong phòng làm việc, Ly Nguyệt gõ ngón tay lên mặt bàn, im lặng trầm tư, ba người vừa rồi đều không có hiềm nghi.
- Vấn đề xuất hiện ở đâu?
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người tổng phụ trách ở bên cạnh cũng hỗ trợ nghĩ xem có còn nơi nào bỏ sót hay không.
Nhân viên nghĩ tới điều gì đó, nhỏ Øiọng mở miệng:
- Hai vị đại nhân, sau khi tạo ra lựu đạn khói thì nó sẽ được đưa đến kho hàng vũ khí, có lẽ vấn đề xuất hiện ở đó chăng?
Đôi mắt của người tổng phụ trách sáng lên, ngước mắt lên nói:
- Đúng vậy, đã quên kho hàng vũ khí bên kia.
Ly Nguyệt liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Không phải ngươi nói không còn người liên quan sao?
Nụ cười trên mặt người tổng phụ trách cứng đờ, cười khan nói:
- Bị giật mình, nhất thời không nhớ ra được.
- ĐI gọi người của kho vũ khí qua đây.
Ly Nguyệt ra lệnh.
Người tổng phụ trách khổ SỞ nÓI:
- Đại nhân, làm như vậy kho hàng vũ khí sẽ không có người canh gác. Ly Nguyệt ngước mắt lên nói:
- Người của ta sẽ tiếp quản, cho đến khi sự tình điều tra rõ ràng mới thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Người tổng phụ trách yên tâm, an bài thuộc hạ đi tìm nĐƯỜI.
- Cộc cộc cộc ~~~
Mới qua mấy chục giây, cửa phòng làm việc lại bị ØÕ vang. - AI?
Người tổng phụ trách nghi ngờ hỏi.
- Đại nhân, ta là Sương Liên, có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.
Ngoài cửa vang lên một điọnø nữ.
- Sương Liên?
Người tổng phụ trách hơi nhướng mày, nhớ rõ đối phương là nhân viên bên kho vũ khí. - Sương Liên là ai?
Ly Nguyệt nhìn về phía người tổng phụ trách hỏi.
Người tổng phụ trách vội giải thích:
- Là nhân viên bên kho vũ khí, chủ yếu phụ trách toàn bộ vũ khí nhập kho và xuất kho.
Ly Nguyệt hơi nhướng mày, lạnh nhạt nói:
- Không phải cô nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi sao, bảo cô đi vào đi.
- Vâng.
Người tổng phụ trách vội vã gật đầu đáp.
Hắn quay đầu nghiêm túc nÓI:
- Sương Liên, vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Sương Liên thấp thỏm đi tới, khi nhìn thấy đảm người Ly Nguyệt thì sửng sốt một chút. Cô há miệng, bất an nói:
- Đại nhân, có phải ta quấy rây đến việc của các ngươi hay không?
- Không có việc øì đâu.
Người tổng phụ trách phất tay nói.
Hắn thấy Ly Nguyệt không nói chuyện, đành phải tiếp tục hỏi:
- Không phải ngươi nói có chuyện quan trọng muốn nói với ta sao, chuyện gi?
Sương Liên mấp máy môi, liếc nhìn cô gái tóc trắng, có người ngoài ở đây làm cho cô có chút do dự.
Người tổng phụ trách nghiềm túc nói:
- Có chuyện øi thì nói thăng, đại nhần không phải người ngoài.
Trong lòng Sương Liên lộp bộp một tiếng, người tổng phụ trách xưng hô cô gái tóc trắng là đại nhân, nghĩa là thân phận và vị trí của cô ta ở trên hắn. - Tham kiến đại nhân.
Cô vội vàng hành lễ với cô gái tóc trắng.
- Nói đi, có chuyện øi.
Ly Nguyệt liếc nhìn nữ nhân.
Sương Liên hít một hơi thật sâu, cho rằng chuyện mình phát hiện quá quan trọng, nhất định phải nói rõ ràng ngay bây giờ mới được.
Cô nhìn người tổng phụ trách, nghiêm túc nói:
- Đại nhân, ta phát hiện có người biển thủ.
- AI?
Trong lòng người tổng phụ trách lộp bộp một tiếng, đôi mắt không khỏi trợn to.
Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt híp lại, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến lựu đạn khói, quả nhiên cầu nói tiếp theo của thiếu nữ đã chứng thực suy đoán của cô. Sương Liên nghiêm túc nói từng chữ một:
- Là Đàm Kim, hắn lén lút trộm bốn viên lựu đạn khói.
- Hít hà ~~~
Người tổng phụ trách hít một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.
Ánh mắt của Ly Nguyệt bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Xem ra vấn đề xuất hiện ở trên người của người tên là Đàm Kim kia.
Người tổng phụ trách vội vàng hỏi tới:
- Sương Liên, ngươi nói đều là thật à?
- Ta tận mắt nhìn thấy.
Giọng điệu của Sương Liên nghiêm túc.
- Cô ấy không có nói dối.
Diêu Nhi ngoan ngoãn nói.
Sương Liên bất ngờ liếc nhìn tiểu hầu gái một cái, cảm kích gật đầu với cô.
Ly Nguyệt hỏi:
- Khi ngươi nhìn thấy hắn trộm lựu đạn khói, hắn có phát hiện ngươi không?
Sương Liên lắc đầu, giải thích:
- Lúc ấy ta cởi giày cao gót, đi bộ cũng không phát ra âm thanh, hắn sẽ không nhìn thấy ta phát hiện hắn an trộm lựu đạn khói.
- Ngươi rất thông minh. Ly Nguyệt nhìn nữ nhân với ánh mắt khen ngợi.
Sương Liên mím môi một cái, nhẹ giọng nói:
- Ta không muốn hắn tiếp tục làm sai, cho nên ta nhất định phải sửa đúng lỗi lâm của hẳn.
- Quan hệ của ngươi với hắn rất tốt à?
Người tổng phụ trách hỏi một cầu.
- Quan hệ còn khá tốt, hắn rảnh rỗi sẽ tới tìm ta nói chuyện phiếm, thường xuyên qua lại thì thân quen hơn.
Ánh mắt của Sương Liên có một tia mất mát, nhỏ điọngØ nói:
- Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn chỉ là muốn từ trên người ta có được tin tức của lựu đạn khói nhập kho.
- Ngươi còn không đần.
Ly Nguyệt bình luận đúng trọng tâm.
Sương Liên xấu hổ cúi đầu, nhớ lại hình ảnh Đàm Kim tìm cô nói chuyện trời đất, hắn luôn là vô tình hay cố ý nhắc tới chuyện lựu đạn khói, bây giờ nghĩ lại đều là có mưu đô.
Ly Nguyệt ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, nói:
- Đi gọi Đàm Kim đến đây.
- Vâng.
Hộ vệ Trung Ương canh øiữ ngoài cửa đáp một tiếng.
Sương Liên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: - Đàm Kim làm như vậy sẽ ngồi tù sao?
Khóe mắt của người tổng phụ trách giật một cái, hắn biết kết cục của việc buôn bán quân hỏa là øì.
Hắn nghiêm túc nói:
- VỊ đại nhân này qua đây hôm nay chính là vì điều tra chuyện lựu đạn khói bị tuồn vào chợ đen, nếu chuyện này thật sự là do Đàm Kim làm thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nghe vậy, Sương Liên nhìn về phía cô gái tóc trắng, ánh mắt mang theo thần sắc đò hỏi.
Ly Nguyệt nhìn chăm chú vào ánh mắt của nữ nhân, nói với øiọng điệu đạm THÍ HG?
- Hắn sẽ chết, người nhà sẽ thất nghiệp, đông thời không được hưởng phúc lợi đãi ngộ của vương quốc Huyền Vũ, cuối cùng trục xuất ra khỏi vương quốc, muôn đời không được vào lại. Cơ thể của Sương Liên run lên, đồng tử không khỏi phóng đại mấy phần, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
Người tổng phụ trách trầm giọng nói:
- Trước khi các ngươi tiến vào Phường Công nghiệp Quân Sự đều sẽ cấp cho một bản hiệp nghị bảo mật, trên đó ghi rất rõ ràng hình phạt sau khi phạm sai lầm.
Tâm trạng của Sương Liên trầm trọng, nhớ lại nụ cười xán lạn thường ngày của Đàm Kim, đột nhiên hoài nghi có phải mình đã làm sai chuyện hay không.
Ly Nguyệt dường như xem thấu ý tưởng của nữ nhân, nhàn nhạt nói:
- Người biết rõ tình hình mà không báo thì kết cục cũng giống vậy.
Sương Liên nghe vậy hít một hơi thật sâu, run rấy nói:
- Nếu như là vậy thì vẫn là hắn chết đi. Cô không sai, người phạm sai lâm cũng không phải cô, nếu như là vậy thì chính là tội có nguyên nhân.