Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 882 - Chương 3428: Xử Phạt Ấn Hình Không Phải...

Chương 3428: Xử Phạt Ấn Hình Không Phải... Chương 3428: Xử Phạt Ấn Hình Không Phải...Chương 3428: Xử Phạt Ấn Hình Không Phải...

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi:

- Phòng ở của khu nam vả khu bắc cũng sẽ thực hiện thanh toán từng đợt chứ?

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Ừm, nhưng phải thu lợi tức, miễn cho mọi người đều chuyển sang trả tiền từng đợt, còn phải ước định người mua nhà có khả năng trả tiền mỗi tháng hay không.

- Được, ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Chuyện này đừng nóng vội, đợi buổi tối ta viết ra một phần kế hoạch, chấp hành dựa theo lời ta viết là được.

- Được, nghe lời ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã CƯỜI.

Mục Lương bình thản nói: - Ta sẽ xây dựng một ít nhà lầu loại hình bình dân

ở khu nam thành và khu bắc thành, loại này thích hợp cho người độc thân mua sắm, gánh nặng cũng sẽ nhẹ hơn một chút.

- Ngươi suy nghĩ tương đối chu đáo.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.

Mục Lương tiếp tục nói:

- Ta cũng định bán đi một phần cửa hàng khu nam thành và khu bắc thành, để những thương nhân kia có việc làm ăn, chúng ta sẽ thu thuế của bọn họ. - Chỉ bán thôi à?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương võ võ tay của nữ nhân, cười nói:

- Đương nhiên không phải, cũng có thể cho thuê, như vậy dân chúng bình thường cũng có thể mỡ cửa hàng, bán chút đồ ăn hay đồ thủ công øì đó của mình.

- Nếu như là vậy thì phải có bộ môn giám thị mới được.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nÓI.

Mục Lương bổ sung:

- Đương nhiên, không phải Cục Quản Lý có bộ phận giám thị thực phẩm sao, để cho những dân chúng muốn mở cửa hàng thực phẩm kia đưa hàng mẫu tới kiểm tra, sau khi xác định không độc không hại thì mới có thể bày bán.

- Ta biết rồi. Nguyệt Thấm Lan lấy ra quyển sổ bắt đầu ghi chép.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Còn có giám thị vệ sinh, mở cửa hàng cũng phải chú ý vệ sinh, cửa hàng vệ sinh không hợp cách thì đóng lại chỉnh đốn và cải cách toàn bộ, còn phải øiao tiền phạt.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, bút trong tay viết cực nhanh. Mục Lương cười nói:

- 'Ƒa sẽ viết một bản kế hoạch hoàn chỉnh cho ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt lên nói:

- Bình thường ngươi đã đủ bận rộn rồi, ngươi chỉ cần nói với ta nên làm như thế nào, ta có thể an bài tốt.

- Được thôi.

Mục Lương dịu dàng đáp. Hai người hàn huyện nửa giờ mới định ra được điều lệ chế độ, một ít chỉ tiết sau đó khi nào nghĩ đến thì lại tiếp tục hoàn thiện.

- Cộc cộc cộc ~~~

Lúc này cửa thư phòng bị gõ, giọng nói của thiếu nữ vang lên.

- Mục Lương, bây giờ có tiện nói chuyện một chút không?

Ly Nguyệt hỏi.

- Vào đi. Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Cọt kẹt ~~~

Ly Nguyệt đẩy cửa vào, thấy Nguyệt Thấm Lan cũng ở đây, gật đầu xem như là chào hỏi.

- Có chuyện øì thế?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Chuyện lựu đạn khói đã có manh mối, một người bị bắt ở bên Phường Công nghiệp Quân Sự, có liên quan đến chuyện lựu đạn khói bị tuồn vào chợ đen.

- Người đâu?

Vẻ mặt của Mục Lương trở nên nghiêm túc.

- Mới vừa áp tải đến Khu Vực Trung Ương, hiện tại Øiam giữ ở trong tù.

Ly Nguyệt giải thích.

Mục Lương nghiêm túc nÓI:

- Thẩm vấn rõ ràng, có thể phía sau còn có người, tiện thể sắp xếp người điều tra chợ đen.

- Được, ta sẽ tự mình thẩm vấn.

Ly Nguyệt gật đầu.

- Chuyện này không phải là việc nhỏ, sau khi điều tra rõ ràng sẽ tiến hành thông báo toàn bộ vương quốc, cảnh tỉnh những người có tâm tư bất chính khác.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị. Ly Nguyệt gật đầu nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Mục Lương hờ hững nói:

- Ừm, cứ làm như vậy đi, nếu như chuyện này là hắn làm, sau khi điều tra rõ ràng thì đưa đến toà án, cuối cùng xử tử, toàn bộ người nhà bị đày ra khỏi Vương quốc.

- Tốt.

Ly Nguyệt gật đầu đồng ý lần nữa. Cô nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan nói:

- Chị Thấm Lan, ta đã xử phạt người quản lý Phường Công nghiệp Quân Sự, phạt tiền lương ba tháng, tối nay ngươi ghi lại văn bản thông báo cho hắn.

Xử phạt sẽ bị ghi chép vào hồ sơ, sau đó thăng cấp khảo hạch đều phải điều tra hồ sơ, các loại phúc lợi ẩn hình cũng sẽ bị cắt giảm.

Ö vương quốc Huyền Vũ, tiền thưởng và tiền lương vĩnh viễn là con số nhỏ, phúc lợi mới là con số lớn.

- Không thành vấn đê.

Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng.

Trong ngục giam Khu Vực Trung Ương.

Đàm Kim bị giam giữ một mình trong một căn phòng giam, trên tay và trên chân đều có gông cùm, cả người thoạt nhìn uể oải vô cùng, giống như là bị cái gì đó đả kích thật lớn.

- Thả ta ra ngoài.

Giọng nói của hắn khàn khản.

Hắn quên mình đã hô bao nhiêu lân, chỉ là không ai đáp lại hắn, cổ họng khô khốc khó chịu cực kỳ.

- Rào rào ~~~

Đàm Kim giật giật cơ thể, gông cùm phát ra tiếng vang, làm da thịt của hắn đau đớn.

- Đáng chết. Hắn mắng một câu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, điều này làm cho nam nhân lên tỉnh thần, đồng thời còn có khẩn trương và bất an.

- Mỗ cửa ra.

Ngoài cửa vang lên tiếng nữ nhân trong trẻo lạnh lùng.

- Vâng. Giọng nói của cảnh ngục vang lên, ngay sau đó là âm thanh cửa lao bị mở ra.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa lao bị đẩy ra, ba người Ly Nguyệt, giám ngục và Diêu Nhi tiến vào trong tâm mắt của nam nhân.

Đàm Kim nhận ra Ly Nguyệt và Diêu Nhi, giọng nói khản khản:

- Đại nhân, ta thật sự không làm những chuyện kia, hãy thả ta đi. Ly Nguyệt không để ý đến hắn, mà là quay đầu nói với cảnh ngục:

- Đi đem thập đại hình cụ đến đây.

Cô biết Đàm Kim sẽ không nói thật, vì vậy phải để hắn “mở mang tâm mắt” một chút, bằng không làm sao cạy được miệng của hắn.

- Vâng.

Giám ngục cung kính đáp một tiếng, sau đó xoay người dẫn người đi lấy hình cụ.

Cơ thể của Đàm Kim run rầy, hai chữ hình cụ làm cho da đầu hăn tê rần.

Diêu Nhi đưa đến một cái ghế, để cho cô gái tóc trắng ngồi xuống đối diện với nam nhân, sau đó cô lấy ra cuốn sổ và bút chuẩn bị ghi khẩu cung.

Đàm Kim run rẩy hỏi:

- Các ngươi muốn làm gì?

Ly Nguyệt lạnh lùng nói: - Trước khi hình cụ đến, nếu ngươi có thể thành thật trả lời vấn đề thì không cần phải chịu đau khổ da thịt, nếu không thì...

Cô cũng ngại phiền phức, có thể thẩm vấn ra tin tức cô muốn là được rồi, nếu không thì phải dùng tới gia hình mới được.

- Ngươi hỏi đi.

Đàm Kim run rấy nói.

Ly Nguyệt hỏi với sắc mặt không thay đổi: - Ngươi đã ăn trộm tổng cộng bao nhiêu lựu đạn khói?

- Ta không có, thật sự không có!

Đàm Kim vội vàng hô.

- Dối trá.

Diêu Nhi lạnh lùng lên tiếng.

Đàm Kim căm tức nhìn tiểu hầu gái, trong lòng có chút hoảng sợ. - Cô có thể nhìn thấu toàn bộ lời nói dối.

Ly Nguyệt bình tĩnh nhắc nhở, hy vọng đối phương có thể thức thời, đừng nói đối lãng phí thời gian.
Bình Luận (0)
Comment