Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 883 - Chương 3429: Lòng Tham Gây Họa

Chương 3429: Lòng Tham Gây Họa Chương 3429: Lòng Tham Gây HọaChương 3429: Lòng Tham Gây Họa

Nghe thấy lời này, đồng tử của Đàm Kim đột nhiên co rút lại, trán lập tức toát ra mô hôi lạnh, tâm cũng lạnh hơn phân nửa.

Ly Nguyệt găn từng chữ một:

- Nói, ngươi đã trộm bao nhiều lựu đạn khói.

- Ta, ta cũng không nhớ rÕ...

Đàm Kim run rấy trả lời.

Diêu Nhi càng bất mãn:

- Dối trả. Đàm Kim nhắm mắt nói:

- 152 viên.

Ly Nguyệt nghe vậy thì đôi mắt đẹp càng lạnh hơn, không ngờ bị mất hơn một tram viên lựu đạn khói mà không ai phát hiện, xem ra xử phạt Phường Công nghiệp Quân Sự vẫn là quá nhẹ.

- Ngoại trừ lựu đạn khói ra thì ngươi còn än trộm cái øì nữa?

Cô lạnh lùng hỏi. Đàm Kim há miệng, vô ý thức muốn nói đối, nhưng đối mặt với đôi mắt của cô gái tóc trắng, không khỏi rùng mình một cái.

- Nếu còn nói dối, ta sẽ căt lưỡi của ngươi.

Ly Nguyệt hỡi hợt nói.

Cũng là lúc này, giám ngục rời khỏi đã trổ về, còn mang theo một đống hình cụ, từng món một đặt ở trước mặt nam nhân.

- Đại nhân, bây giờ có muốn dùng hình không?

Giám ngục cung kính hỏi.

- Vậy thì phải xem hắn chọn lựa thế nào.

Ly Nguyệt nhìn về phía nam nhân.

Đàm Kim nhìn về phía Øiường đỉnh, trên đó có hàng loạt định nhọn làm cho da đầu hắn tê dại, bên trên vẫn còn có máu và thịt vụn.

- Ta nói.

Hắn run lấy bẩy hô. Ly Nguyệt ngước mắt lên, không tiếng động ra hiệu.

Đàm Kim hít sâu một hơi nói nhanh:

- Ngoại trừ lựu đạn khói ra thì ta còn ăn trộm ba kiện tên nỏ, một kiện quân nỏ, năm viên đạn nổ, ngoại trừ những thứ này ra thì thật sự không còn nữa.

Vẻ mặt của Ly Nguyệt cảng ngày càng lạnh, không ngờ đối phương còn ăn trộm nhiều đồ như vậy, trong đó không ít vũ khí tuyệt đối cấm bán.

Cô nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy tử hình Đàm Kim là quá có lợi cho hắn.

- Mấy thứ này đều ở đâu?

Cô lạnh giọng hỏi.

Khóe miệng của Đàm Kim giật giật, nhỏ giọng nói:

- Đều bán cho chợ đen....

- Toàn bộ?

Ly Nguyệt lại thẩm vấn một cầu. - Đúng vậy.

Đàm Kim gật đầu một cái.

Ly Nguyệt cau mày hỏi:

- Bán cho ai trong chợ đen?

Đàm Kim giải thích:

- Ta chỉ biết hắn tên là Tử Phong, những thứ khác thì ta không biết.

- Bình thường các ngươi giao dịch như thế nào?

Ly Nguyệt tiếp tục hỏi. Đàm Kim nhỏ giọng nói:

- Mỗi lần hắn đều sẽ thuê một chiếc xe thú tới đón ta rồi hoàn thành giao dịch ở trên xe.

- Lần giao dịch sau sẽ là lúc nào?

Ly Nguyệt lạnh giọng truy hỏi.

- Ngày mai.

Đâu của Đàm Kim càng cúi thấp hơn. Hắn mới lén lấy lựu đạn khói ra, còn chưa kịp cất thì đã bị bắt lại.

- Địa điểm ở đâu?

Ly Nguyệt tiếp tục hỏi.

Môi của Đảm Kim giật giật, cuối cùng vẫn là khai ra một địa chỉ, tiểu hầu gái nhanh nhẹn ghi lại.

Ly Nguyệt thanh lãnh hỏi: - Ngoại trừ ngươi ra thì còn ai có øiao dịch với chợ

đen nữa? Đàm Kim lắc đầu, thành thật nói:

- Ta không biết, có lẽ chỉ có mình ta.

Diêu Nhi chớp chớp mắt, mấy vấn đề sau nam nhân đều rất thành thật, đều không có nói dối.

Ly Nguyệt đứng dậy, hỏi:

- Ngươi biết làm như vậy sẽ Øặp phải hình phạt gì không? Đàm Kim mờ mịt ngắng đầu lên, đối diện với đôi mắt của cô gái tóc trắng.

Trong lòng Ly Nguyệt hiểu rõ, lại là một người trước khi nhận chức không nhìn kỹ hiệp nghị bảo mật, cô chỉ cảm thấy nực cười và VÔ tri.

Cô xoay cổ tay một cái, lấy ra một phần hiệp nghị bảo mật từ trong ma cụ không gian chứa đựng, mặt trên có kí tên của Đàm Kim, đặt ở trước mặt nam nhân. Tay của Đàm Kim run rấy cầm lấy hiệp nghị bảo mật, đầu tiên nhìn thấy chữ ký quen thuộc kia, mới bắt đầu đọc từ trên xuống.

Sau khi nhìn thấy hình phạt dành cho kẻ trộm vũ khí và buôn bán vũ khí thì cả người đều ngây dại.

Giọng nói của hắn run rấy, ngữ điệu tối nghĩa lầm bẩm:

- Tử hình, còn có thể liên lụy đến người nhà...

Ly Nguyệt lạnh lùng nói: - Đúng vậy, ngươi sẽ chết, người nhà của ngươi cũng sẽ bị tịch thu tài sản, sẽ bị gạch bỏ thẻ căn cước, sau đó trục xuất toàn bộ ra khỏi vương quốc, vĩnh viễn không được tiến vào bên trong nữa.

- Không phải, không phải là như vậy!

Đàm Kim hô to, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy.

- Ngươi, chắc chắn phải chết. Ly Nguyệt bỏ lại một câu, mặc kệ nam nhân lắc đầu lầm bẩm, xoay người tiêu sái rời khỏi ngục giam.

Ánh mắt của cô lóe lên, mấy ngày nay đi qua ngục øiam quá nhiều lần, quyết định lần sau vẫn để cho những người khác tới làm loại chuyện này.

Giám ngục không nhìn nam nhân, chỉ lo thu dọn từng món hình cụ.

- Được rồi, hưởng thụ thời gian không còn nhiều của ngươi đi, ít nhất mấy ngày nay ngươi có thể ăn cơm no.

Giám ngục liếc nhìn nam nhân thất thần chán nản.

Hắn đã thấy rất nhiều tử tù, cho nên đối với lần này cũng không có øì hiếm lạ.

- Thật sự sẽ liên lụy đến người nhà của ta sao?

Đàm Kim chưa từ bỏ ý định hỏi.

- Đương nhiên, trong hiệp nghị bảo mật trước mặt ngươi có ghi rõ rành rảnh. Giám ngục bỏ lại một cầu rồi xoay người rời đi.

Cửa lao bị đóng lại, sinh mệnh của Đàm Kim bắt đầu đếm ngược.

Trên mặt Đàm Kim lộ ra về khó hiểu, sau đó giống như điên hồ to:

- Tại sao có thể như vậy chứ, rõ ràng người của chợ đen đã nói sẽ đảm bảo ta giàu có cả đời mài

Lúc này trong lòng hắn tràn đây hối hận, nếu như lúc trước hắn không tin vào lời dụ dỗ của người trong chợ đen, vậy thì bây giờ vẫn có thể làm công việc trông coi kho hàng vũ khí, có thể đảm bảo sau này không lo ăn uống.

Khu dân cư tại Đường Đinh Thứ Ba, Chủ Thành.

Một chiếc xe thú chậm rãi dừng ở trước toà nhà số 10.

Cửa số buồng xe bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của một người đản ông trung niên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía lầu ba, nơi đó là nhà của Đàm Kim.

Tử Phong nói với xa phư:

- Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi lên Øọi người.

- Tốt.

Xa phu không có ý kiến.

Dù sao thì đối phương đã thuê hắn lái xe nửa ngày, chỉ cần ở trong thời gian này, đối phương muốn hắn đợi bao lâu đều được.

Tử Phong nghe vậy đẩy cửa xuống xe, ngắm nhìn bốn phía một vòng, thấy không có người khả nghi nào thì mới đi về phía cửa cầu thang.

Hắn là người của chợ đen, cũng là người tiến hành giao dịch với Đàm Kim.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tử Phong đạp cầu thang đi tới lầu ba, thuần thục dừng lại trước nhà Đàm Kim.

- Cộc cộc cộc ~~~

Hắn gõ cửa phòng, trong lòng có chút khẩn trương chờ đợi. Không bao lâu, cửa phòng bị mở ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú của một thiếu nữ.

- Xin hỏi ngươi là ai?

Thiếu nữ chớp chớp mắt đẹp hỏi.

Tử Phong cau mày hỏi:

- Ngươi là ai, Đàm Kim đầu?

Hắn chưa từng nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, người nhà của Đảm Kim cũng không có nhân vật này, chuyện này lập tức làm cho hắn khẩn trương.
Bình Luận (0)
Comment