Chương 3430: Quản Lý Của Chúng Ta Vẫn ...
Chương 3430: Quản Lý Của Chúng Ta Vẫn ...Chương 3430: Quản Lý Của Chúng Ta Vẫn ...
Thiếu nữ tức giận nói:
- Ta còn chưa hỏi ngươi là ai đâu, tìm Đàm Kim làm cái gì?
- Ta là bạn của hắn.
Tử Phong đáp với vẻ mặt không hiện lên vẻ khác thường.
- Bạn của Đàm Kim à, ngươi là Tử Phong?
Thiếu nữ ngây thơ hỏi.
- Là ta.
Tử Phong gật đầu một cái, lộ ra thần sắc làm sao ngươi biết.
Thiếu nữ nghe vậy nở một nụ cười, thoải mái mở cửa phòng ra, lộ ra phòng khách trống trải.
Tử Phong thấy thế cả người đều cảnh giác, nghiêm túc hỏi:
- Đàm Kim dọn nhà đi chỗ khác rồi?
- Không có nha.
Thiếu nữ cười lắc đầu.
- Vậy sao đồ đạc trong nhà lại dời đi hết rồi, người nhà của hắn đâu?
Tử Phong càng nói càng cảm thấy không thích hợp, có loại cảm giác quái dị nói không rõ.
- Người nhà của hắn đã bị trục xuất ra khỏi vương quốc Huyền Vũ.
Thiếu nữ nói thẳng.
Đồng tử của Tử Phong co rút lại, giống như nghĩ tới điều gì đó.
- Mà Đảm Kim thì đang ở trong nhà tù. Khóe môi của thiếu nữ cong lên.
Lúc này Tử Phong mới phản ứng lại, xoay người muốn trốn.
Ngay sau đó, trường kiếm lạnh như băng đặt lên cổ hắn, lưỡi kiếm sắc bén làm cho lông tơ cả người hắn dựng đứng.
- Ta chờ ngươi rất lâu, Tử Phong.
Giọng nữ lạnh như băng vang lên, Ngải Ly Na xuất hiện ở phía sau nam nhân, trong tay còn nắm lấy trường kiếm sắc bén.
- Ngươi là ai?
Giọng nói của Tử Phong run rấy, cơ thể không dám nhúc nhích.
Ngải Ly Na khẽ hất hàm, vươn một tay ra, đông cùm rơi vào trên tay nam nhân. Cô trầm giọng nói:
- Đi theo ta trỗ về một chuyến.
Lúc này Tử Phong hiểu rõ, bên phía Đàm Kim đã bại lộ, đối phương ở đây giăng bẫy chờ hắn chui đầu vô lưới.
Hắn thử giật giật tay, gông cùm phía trên đặc biệt cứng rắn, đồng thời làm cho cả người hắn uể oải không có sức lực, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ chạy trốn trong đầu hắn.
Ngải Ly Na hừ lạnh một tiếng, ra lệnh:
- Giải về, nếu như dâm trốn thì đánh gãy chân mang về. - Vâng.
Hộ vệ Trung Ương xuất hiện, áp giải nam nhân xuống lâu.
Lúc này Ngải Ly Na mới nhìn về phía thiếu nữ núp ở trong phòng trước đó, hài lòng gật đầu nói:
- Ngươi làm rất tốt, ngày mai cho ngươi nghỉ một ngày.
- Hoan hô, đội trưởng thật tốt!
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ lập tức sáng lấp lánh.
Cô là người mới của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, là một thành viên của Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật, hôm nay là lần đầu tiên cô ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Ngải Ly Na hơi nâng mắt lên, hắt một chậu nước lạnh nói:
- Đừng vui vẻ quá sớm, nghỉ ngơi xong trở về tiến hành kiểm tra thể chất, nếu như không qua được, vậy thì số lượng huấn luyện một tháng sẽ tăng gấp bội. Cơ thể của thiếu nữ run lên, vội vàng nói:
- Không, không cần, ngày mai ta không nghỉ ngơi, trở về sẽ tiến hành gia huấn.
Ngải Ly Na hài lòng gật đầu, thanh thúy nói:
- Quản lý chúng ta vẫn là rất nhân tính hóa, hôm nay ngươi nghỉ ngơi sẽ vẫn có lương, chờ khi nào ngươi muốn nghỉ thì cứ nói.
- Tốt. Thiếu nữ lại thở phào một hơi, trong lòng yên lặng lầm nhấm ngày nghỉ thêm một.
Bên kia, ở trong một quán cả phê bên đường Chủ Thành.
Khải T¡ ngôi ở gần cửa sổ, trước mặt đặt một ly cả phê nóng hổi.
Cô cau mày, cầm thìa nhẹ nhàng quấy cà phê, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía người đi đường bên ngoài cửa hàng cà phê. - Sao còn chưa tới nữa? Trên mặt của Khải Ti lộ ra vẻ không vui, cô đã đợi ở cửa hàng cà phê nửa giờ, đây là ly cà phê thứ hai mà CÔ ØỌI.
Cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, Thế Giới Thụ tản ra tia sáng rất hiền hòa.
Nữ nhân đã ba ngày không về nhà, mỗi ngày đều ở bên ngoài thu mua nhân tâm, chỉ tiếc ba ngày nay chỉ gặp hai người, hơn nữa đều chỉ đạt được câu trả lời là trở về suy tính một chút.
Ngày hôm nay cô muốn đặp người thứ ba, đối phương là một binh sĩ Không Quân, tham gia tuần tra trên không trung, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ phép của hắn.
- Cộc cộc cộc ~~~
Ngón tay của cô gõ lên mặt bản, móng tay là mới làm, mặt trên có từng viên bảo thạch nho nhỏ.
Móng tay sơn của vương quốc Huyền Vũ rất được quý tộc ưa thích, có thể nói là mỗi ngày đều có một hàng dài chờ tới lượt mình. Móng tay sẽ mọc dài mỗi ngày, cách nửa tháng những quý tộc kia sẽ đi sửa chữa hoặc là đổi một bộ móng tay mới, điều này có thể mang đến một khoản lợi nhuận không nhỏ.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa chính tiệm cà phê bị đẩy ra, một bóng dáng cao gây đi tới, nhìn quanh một vòng rồi đi về phía Khải Ti. - Làm ngươi đợi lâu rồi. Giọng nam hùng hậu vang lên, nam nhân mặc quân áo bình thường ngồi xuống đối diện với nữ nhân.
- Ta không đợi lâu lắm. Khóe mắt của Khải Ti nhảy một chút, đè xuống sự bất mãn trong lòng.
Phương Trường Minh tò mò hỏi:
- Xin hỏi ngươi tìm ta là muốn nói chuyện gì? Hắn là một vị binh sĩ Không Quân, hơn nữa là một vị lính giả, là nhóm binh sĩ Không Quân đầu ICHIỆ
Khải T¡ hỏi thẳng:
- Các hạ có hứng thú kiếm một khoản tiền lớn hay không?
- Kiếm thế nào?
Phương Trường Minh kinh ngạc hỏi.
Khải T¡ hạ giọng, nghiêm túc nói: - Ngươi giúp ta bẻ vài nhánh cây của Thánh Thụ, hái ba quả trái cây, ta sẽ cho ngươi mười vạn đồng Huyền Vũ.
Đồng tử của Phương Trường Minh co rút lại, hô hấp dồn dập, mười vạn đông Huyền Vũ?.
- Làm sao vậy, đối với ngươi mà nói thì chuyện này không khó làm đúng chứ.
Khải T¡ mỉm cười nói. - Ngươi muốn cành lá và quả của Thánh Thụ để làm øI?
Phương Trường Minh cau mày hỏi.
Khải T¡ liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Đây không phải là điều ngươi nên hỏi, mười vạn đồng Huyền Vũ, ngươi ở Không Quân cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Phương Trường Minh trầm mặc, đáy mắt hiện lên một tia Øiãy giụa.
- 150,000 đồng Huyền Vũ, có làm hay không?
Khải T¡ dứt khoát tăng giá, không tin đối phương sẽ không đồng ý.
Phương Trường Minh hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên nói:
- Tiền đâu?
Trong lòng Khải TÌ vui vẻ, nét mặt lại bình tĩnh nói:
- Ta sẽ đưa trước cho ngươi 20 ngàn đồng Huyền Vũ, chờ ngươi đắc thủ sau đó mới cho ngươi 130 ngàn đông Huyền Vũ còn lại, nhưng mà ta chỉ cho ngươi thời gian ba ngày.
Phương Trường Minh suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu nói:
= C0005)
- Rất tốt.
Khóe môi của Khải T¡ cong lên, đẩy một cái túi giấy tới trước mặt nam nhân. Sau khi Phương Trường Minh mổ ra nhìn thoáng qua, hô hấp đều trở nên nặng nề mấy phần, sau đó cần thận cất túi giấy vào trong túi áo.
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi, ba ngày sau vẫn sẽ gặp mặt ở đây.
Khải T¡ bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời khỏi cửa hàng.
Phương Trường Minh ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm ly cà phê chưa uống thật lâu không có hoàn hồn.