Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 886 - Chương 3432: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L...

Chương 3432: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L... Chương 3432: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L...Chương 3432: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L...

- Có chuyện øì vậy?

Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.

- Không có gì đầu, ngươi đi nhanh đi, ta muốn chợp mắt một hồi.

Hồ Tiên quyến rũ nói. Hôm nay cô không đi Thành Buôn Bán Sơn Hải, có Tố Cẩm hỗ trợ theo dõi, thỉnh thoảng cô vẫn có thể nghỉ ngơi một chút.

- Được rôi, chú ý cơ thể. Ly Nguyệt căn dặn một cầu. - 'Ta biết rồi.

Hồ Tiên ưu nhã phất tay, cất bước trở về Thiên Điện.

Ly Nguyệt rời khỏi Khu Vực Trung Ương, đi về phía quán cà phê Chủ Thành, hôm nay là thời gian Khải Ti¡ và binh sĩ Không Quân gặp mặt, cô muốn đi giám sát.

Trước đó, cô dự định đi Thấm Mỹ Viện một chuyến, dù sao thì còn có ba giờ nữa mới đến lúc bọn họ gặp mặt, cũng đủ để cô làm thẩm mỹ một lần.

Đợi cô đi ra Thẩm Mỹ Viện, Khải Ti mới đạp giày cao øót về phía cửa hàng cà phê.

Vẻ mặt của cô bình tĩnh tự nhiên, nhưng thần thái nơi đáy mắt lại mang theo cảnh giác và khẩn trương. Đôi mắt đẹp màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, theo vào quán cà phê, ngồi ở trên chiếc ghế dài cách đó không xa. Khải T¡ gọi một ly cà phê đá, ngồi ở trên ghế dài gần cửa sổ, đôi mắt đẹp nhìn ra bên ngoài, cách đó không xa chính là quảng trường ở giữa Chủ Thành. - Lách cách ~~~

Cô câm muỗng khuấy cà phê, đá còn chưa kịp tan va vào vách ly, phát ra tiếng lách cách.

Khải T¡ thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ quả lắc trong quán cà phê, cách thời gian hẹn øặp càng ngày càng gần.

- Sao còn chưa tới nữa? Cô thấp giọng tự lẩm bẩm, giữa mày mang theo một chút lo lắng.

Ly Nguyệt ngồi cách đó không xa, ánh mắt cũng rơi vào trước cửa tiệm cà phê.

- Sao ngươi lại tới đây? Giọng nói kinh ngạc vang lên, một bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh cô gái tóc trắng. Ly Nguyệt quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt của Ny Cát 5a.

Cô vẫn luôn theo dõi Khải Ti, 24 giờ toàn phương điện giám thị đối phương, bao gồm nói cái gì, tiếp xÚC VỚI al.

- Lo lắng, cho nên đến xem.

Ly Nguyệt thấp giọng đáp. - Có ta ở đây, có øì mà không vên lòng chứ. Ny Cát Sa phách lối hất cằm lên.

Ánh mắt cô rơi vào trên mặt cô gái tóc trắng, lại kinh ngạc hỏi:

- Da của ngươi thoạt nhìn sáng lên rất nhiều.

- Mới vừa đi Thẩm Mỹ Viện.

Ly Nguyệt nói với vẻ mặt không thay đổi.

- Được lắm, ngươi lén đi làm đẹp một mình mà không kêu ta. Đôi mắt đẹp của Ny Cát Sa trừng lón.

Ly Nguyệt giải thích ngắn gỌn:

- Hồ Tiên bảo ta đi, nói là bảo dưỡng trước khi kết hôn.

Ny Cát Sa há miệng, líu lưỡi nói:

- Chậc, được rồi, đúng là nên bảo dưỡng một chút. Ly Nguyệt liếc nhìn bạn thân, nhẹ nhàng nói: - Lần sau sẽ dẫn ngươi đi cùng.

- Ngươi mời khách đấy. Ny Cát Sa đáp không chút do dự.

- Được thôi.

Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười.

- Đừng hàn huyện nữa, người đến rồi.

Khóe mắt của Ny Cát Sa liếc qua cửa chính quán cà phê mà cô vẫn luôn lưu ý, lúc này có một nam nhân mặc áo khoác màu đen đi đến.

Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên tia lạnh lẽo, nhìn về phía nam nhân thần sắc láo liên kia.

Khải T¡ cũng nhìn thấy hắn, nỗi lo lắng trong lòng đã giảm xuống hơn phân nửa.

Phương Trường Minh nhìn quanh cửa hàng cà phê một vòng, nhanh chóng nhìn thấy nữ nhân giơ tay lên ra hiệu, lấy lại bình tĩnh cất bước đi ra trước.

- Khát muốn chết!

Hắn ngồi xuống đối diện với nữ nhân, bưng ly cả phê trước mặt cô uống một hơi cạn sạch.

- Cô lỗ ~~~

Khóe mắt của Khải Ti giật một cái, đáy mắt hiện lên vẻ bất mãn, cô còn chưa uống ngụm cà phê nào, bây giờ lãng phí toàn bộ rồi.

Phương Trường Minh để ly xuống, nhìn thăng vào mắt của nữ nhân, buột miệng hỏi:

- Ngươi đã uống qua ly cà phê này rồi à?

- Chưa.

Khải Ti lạnh nhạt đáp.

- Vậy là tốt rồi.

Phương Trường Minh thổ phào.

Khoé miệng của Khải T¡ hạ xuống, sao đối phương còn lộ ra dáng vẻ như là rất ghét bỏ.

Cô hạ thấp giọng hỏi:

- Sao bây giờ mới đến, bị người khác phát hiện à? Phương Trường Minh nghiềm túc nói:

- Không, ta rất cần thận, nếu chuyện này bị người khác phát hiện thì ta sẽ chết.

- Vậy ngươi đã lấy được thứ đó chưa?

Hai mắt của Khải Ti lộ ra tia sáng hỏi. - Đương nhiên, suýt nữa thì ta đã bị người khác phát hiện.

Phương Trường Minh nói với vẻ mặt nghĩ lại mà sợ. Ngày hôm qua tới phiên hắn tuần tra, lúc đò xét trên không trung thì vòng qua một khu vực điểm mù thị giác, mới hữu kinh vô hiểm hoàn thành nhiệm vụ.

- Đồ đâu rồi?

Khải T¡ vội vàng hỏi. Phương Trường Minh cỡi nút buộc áo khoác ra, lộ ra một vật được bao bọc bằng da thú.

- Lấy ra xem thử.

Khải T¡ hưng phấn nói. Phương Trường Minh lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Vậy không được, tuy cành lá của Thánh Thụ bị bẻ gãy, nhưng nó vẫn sẽ phát sáng, dùng da thú che lại mới được. Khải Ti¡ lạnh lùng nói:

- Ta phải nhìn một chút, lõ như ngươi lừa gạt ta thì sao?

Phương Trưởng Minh do dự một chút, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai khả nghi, hắn mới thận trọng vạch một góc tấm da thú.

= Ông ~~~

Da thú mới bị vạch ra, một vệt sáng màu vàng từ bên trong bắn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít cành lá. Phương Trường Minh thấy thế vội vàng gói kỹ da thú, tránh cho ánh sáng màu vàng làm cho những người khác chú ý.

- Phù ~~~

Hô hấp của Khải T¡ cũng tăng thêm vài phần, vươn tay muốn lấy.

- Chờ đã.

Phương Trường Minh nhét bọc da thú vào trong áo khoác, cảnh giác nhìn chằm chằm nữ nhân. Khải T¡ lấy lại bình tĩnh, lấy ra túi giấy đã sớm chuẩn bị tốt, bên trong chứa đầy đông Huyền Vũ.

Hai mắt của Phương Trường Minh sáng lên, tiếp nhận túi giấy mở ra xem, số lượng đồng Huyền Vũ bên trong làm cho hô hấp của hắn tăng thêm vài phần.

- Đưa đồ vật cho ta.

Khải T¡ thúc giục.

Phương Trường Minh nghiêm túc nói:

- Được, øiao dịch coi như kết thúc, sau đó chúng ta coi như không quen biết lẫn nhau.

Cá nhân lén trộm nhánh cây của Thánh Thụ, ở vương quốc Huyền Vũ là tử tội, sẽ liên lụy đến người nhà.

Nếu như là tộc nhân bình thường, vậy cả gia tộc đều sẽ bị trục xuất ra ngoài, nghiêm trọng còn có thể bị đưa đi khai thác quặng hai mươi năm. mi 6/9)0)012.

Khải T¡ gật đầu một cái. Phương Trường Minh nghe vậy mới đưa bọc da thú cho nữ nhân, mình thì ôm lấy túi giấy chuẩn bị rời đi. - Chờ đã, trái cây đâu? Khải T¡ xoa bọc da thú, có thể xoa bóp thấy bên trong có cành lá, lại không có trái cây.

Phương Trường Minh quay đầu thấp giọng nói: - Trái cây không thể hái được, đều ở những nơi cành lá rậm rạp, ta có thể bẻ gãy được cảnh lá này cũng đã rất khó khăn rồi. Khải T¡ chau mày, bất mãn nÓI:

- Nhưng mà ta cho ngươi 100 ngàn đồng Huyền Vũ, ngươi cũng chỉ cho ta một đoạn cành lá thôi à?

- Không muốn thì có thể trả lại cho ta.

Phương Trường Minh nhếch miệng cười, tiền đã lấy được, không sợ đối phương đổi ý.
Bình Luận (0)
Comment