Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 887 - Chương 3433: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L...

Chương 3433: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L... Chương 3433: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L...Chương 3433: Ngươi Đã Sớm Chết Ö Đại L...

Khải Ti cắn răng, thần sắc lộ ra vẻ gặp xui xẻo, nói:

- Đi thôi, mau cút đi. Phương Trường Minh cũng không giận, 100 ngàn đồng Huyền Vũ đủ để cho hắn sống tốt một đoạn thời gian.

Hắn xoay người muốn rời đi, ngay sau đó cổ tay truyền đến cảm giác mát mẻ và xúc cảm đặc biệt của kim loại.

- Các ngươi đã bị bắt. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ny Cát Sa vươn tay buông còng tay xuống.

Nụ cười trên mặt Phương Trường Minh cứng lại, đối diện với gương mặt của Ny Cát 5a, sự kinh hoảng lập tức bò lên mặt hắn.

Khải Ti thấy thế đứng dậy muốn chạy, nhưng chẳng mấy chốc đã bị người khác chế trụ cổ đặt ở trên ghế dài.

Đâu gối của Ly Nguyệt đặt trên lưng nữ nhân, tay trái chế trụ cổ sau lưng cô, tay phải nắm lấy cổ tay của đối phương, làm cho cô ta không thể động đậy chút nảo.

- Muốn đi đâu?

Cô lạnh lùng hỏi.

- Các ngươi vẫn luôn ở đây à?

Trong lòng Khải T¡ trầm xuống.

- Đương nhiên.

Ny Cát Sa nở nụ cười lạnh lùng.

Cơ thể của Phương Trường Minh run lên, nghĩ đến mình phạm sai lầm cùng với kết cục, cơ thể hắn lập tức run như cây sấy.

Tay của Ny Cát Sa dùng sức, còng tay còn lại của Phương Trường Minh, lạnh lùng nói:

- Bây giờ mới biết sợ à?

- Đại nhân, tha ta một lần đi, lần sau ta không dám. Phương Trường Minh cầu xin.

- Ngươi là quần nhân, biết kết cục khi phạm sai lầm. Ly Nguyệt lạnh nhạt nói. Ny Cát 5a lạnh lùng nói:

- Hơn nữa đừng quên cuộc sống bây giờ của ngươi là ai cho, không có bệ hạ ngươi đã sớm chết ở đại lục cũ rồi.

Cô sai người đi điều tra Phương Trường Minh, biết hắn đã từng là người của đại lục cũ.

Phương Trường Minh há miệng, mặt cắt không còn giọt máu, hối hận tràn ngập cả người.

Ly Nguyệt liếc nhìn hắn, lấy ra gông cùm còng Khải TÌ lại.

Khải T¡ mặt xám như tro tàn, bọc da thú trong lòng rơi xuống đất.

- Giải đi.

Ly Nguyệt lạnh lùng ra lệnh.

Vẫn luôn có một ít người tham lam lại không nhìn rõ bản thần.

- Cộp cộp cộp ~~~~ Chẳng mấy chốc đã có hộ vệ Trung Ương đi vào cửa hàng cà phê, áp giải Khải T¡ và Phương Trường Minh với vẻ mặt thất thần chán nản rời đi.

Căn cứ Không Quần bên trên Thiên Cức Quan.

- Vù vù vù ~~~

Các binh sĩ Không Quân đứng thành hình vuông, đang tiến hành thần luyện thông thường. - Hai....

Tiếng khẩu hiệu vang dội chấn thiên, động tác của nhóm binh sĩ đều nhịp, từng quyền đánh về phía người trước đó, đây là đang tiến hành huấn luyện Cách Đấu Thuật.

Thần luyện hằng ngày của binh sĩ Không Quân sẽ kéo dài hai giờ, bắt đầu từ sáu giờ sáng đến tám giờ kết thúc, lần lượt ba phương điện là huấn luyện thể năng, Cách Đấu Thuật và huấn luyện khả năng chịu đựng.

- Đều lên tinh thần đi. Thái Khả Khả chống nạnh hô.

Cô và Hạ Lạc phụ trách thần luyện hôm nay, hai người đã là phó đội trưởng Không Quân.

- Vâng.

Các binh sĩ Không Quân chỉnh tê đáp lại, nắm tay vung ra bộc phát sức lực mạnh mẽ.

- Chưa ăn cơm à? Thái Khả Khả bất mãn hô. - Bằng bằng ~~~

Nhóm binh lính lập tức vung quyền mạnh hơn nữa, người giả trước mặt lay động không ngừng.

Lúc này Thái Khả Khả mới hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng tiếp tục dò xét, có ai lười biếng thì sẽ bị bắt tới đây một mình đấu với cô, nếu thua thì đêm nay không aän cơm.

Đây là quy định của cô, mỗi lần cô phụ trách thần luyện thì nhóm binh sĩ đều sẽ lên tinh thần hoàn toàn, dù sao thì tất cả mọi người không muốn đánh nhau một mình với ma thú hình nĐƯỜI.

Bởi vì điều quy định này, cho nên cứ hễ ánh mắt của Thái Khả Khả đi qua nơi nào thì nhóm binh sĩ đêu lấy ra hết sức lực đấm đánh người giả.

- Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc.

Hạ Lạc hài lòng nói. Thái Khả Khả nhếch miệng cười, ngây thơ nói:

- Bọn họ không muốn đấu một mình với ta.

- Hóa ra ngươi cũng biết. Đôi mắt đẹp của Hạ Lạc hiện ra ý cười.

Thái Khả Khả bĩu môi, không quan tâm nói:

- Ta không ngốc, nhưng để cho bọn họ sợ ta cũng là chuyện tốt, ít nhất quản lý dễ dàng một chút. - Cái ấy cũng đúng.

Hạ Lạc gật đầu nhận đồng. Hai người liếc nhau một cái, sau đó tản ra hai bên, tiếp tục dò xét các binh sĩ thần luyện.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc thần luyện đã gân kết thúc.

Nhóm binh sĩ đứng thẳng tắp, không ít người đều há miệng thở dốc, chứng minh thần luyện đã luyện đến vị. - Vù vù vù ~~~

Hạ Lạc vừa mới ra lệnh thần luyện kết thúc, sau lưng truyền tới một mảnh tiếng gió thối, Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan đồng thời từ trên trời giáng xuống.

- Mọi người đừng giải tán, chúng ta có chuyện muốn nói.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc lên tiếng.

- Tốt.

Thái Khả Khả và Hạ Lạc lên tiếng, nhường ra vị trí trung tâm.

Hi Bối Kỳ rơi xuống đất, đôi mắt màu đỏ ngòm biến trở về màu vàng kim, cánh cũng thu hồi vào trong cơ thể.

Các binh sĩ Không Quân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai vị đội trưởng, không khỏi sống lưng thẳng tắp, trong lòng tò mò là chuyện øì xảy ra.

Hạ Lạc và Thái Khả Khả trao đổi ánh mắt với nhau, các cô cũng không biết chuyện Øøì xảy ra. Nguyệt Phi Nhan ngước mắt liếc nhìn tất cả binh sĩ Không Quân, nghiêm túc nÓI:

- Ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện lớn, chuyện này có liên quan đến Không Quần chúng ta. Đám binh sĩ nghe vậy vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc, không ai lên tiếng, tiếp tục duy trì tư thế quân tư.

- Tin tưởng rất nhiều người đều biết Phương Trường Minh.

Hi Bối Kỳ lạnh giọng mở miệng.

Không ít binh sĩ mổ to hai mắt vài phần, hiển nhiên đều biết nhân loại tên Phương Trường Minh này, dù sao thì hắn cũng là lão binh.

Hạ Lạc chớp chớp mắt mầu cam, có chút ấn tượng đối với Phương Trường Minh.

Nguyệt Phi Nhan lấy ra giấy, đọc từng chữ từng câu: - Hiện tại thông báo với mọi người, Phương Trường Minh bởi vì nhận hối lộ của người khác, tự ý án trộm cành cây của Thánh Thụ... Mỗi một chữ cô đọc lên đều làm cho các binh sĩ ở đây náo động.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía mọi người, tiếp tục nÓI:

- Hiện tại căn cứ quần kỷ quân quy, quyết định khai trừ quân tịch của Phương Trường Minh và xử tử hình bên ngoài, toàn bộ người nhà bị phạt cải tạo khai thác quặng mười năm, sau đó bị trục xuất khỏi vương quốc Huyền Vũ, muôn đời không được nhập cảnh. Vừa nghe được lời này, trong lòng nhóm bïnh sĩ đều cả kinh, khiếp sợ Phương Trường Minh cũng dám trộm cành lá của Thánh Thụ, đồng thời cũng kinh ngạc về mức độ hình phạt.

- Chuyện này xuất hiện trong Không Quân chính là sỉ nhục. Hi Bối Kỷ cao giọng nói. Cô lạnh lùng nói tiếp:

- Quân kỷ quần quy nghiêm cấm bằng chuyện sắc lệnh, còn có người phạm sai lầm, chán sống rồi à?

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:

- Ta hy vọng mọi người lấy chuyện này làm gương, ai dám tái phạm, kết cục chỉ biết nghiêm trọng hơn Phương Trường Minh. - Không suy nghĩ cho chính mình thì cũng nên suy nghĩ về người nhà của mình.

Hi Bối Kỳ răn dạy.
Bình Luận (0)
Comment