Chương 3452: Đây Là Thế Giới Bài Xích Ta (1)
Chương 3452: Đây Là Thế Giới Bài Xích Ta (1)Chương 3452: Đây Là Thế Giới Bài Xích Ta (1)
- Nói đi.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng.
- Bệ hạ, đây là lịch trình của lễ trưởng thành.
Vệ Ấu Lan đưa tư liệu trong lòng cho Mục Lương. - Tốt.
Mục Lương lên tiếng, mở ra tư liệu nhìn lướt qua. Lễ trưởng thành lần này không chỉ là chúc mừng Linh Nhi thành niên, mà còn tuyên bố với mọi người, Linh Nhi là công chúa của vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương ngước mắt lên nói:
- Lịch trình quá rườm rà, để Linh Nhi lộ mặt làm giới thiệu là được rôi, cô ấy thích ngăn gọn một chút. - Tốt.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, cầm bút lên viết lên trên cuốn sổ.
Mục Lương tiếp tục nói: - Rượu và thức ăn không thành vấn đề, sau khi ăn thêm một món điểm tâm ngọt đi, tiện thể tuyên truyền một chút mấy khoản bánh øa-tô sắp ra mắt.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan tiếp tục viết.
- Những thứ khác không thành vấn đề, cứ như vậy đi.
Mục Lương khép tài liệu lại đưa trả lại cho thiếu nữ. - Tốt, bệ hạ.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp.
Mục Lương ngước mắt hỏi: - Dạo gần đây công tác có đặp nơi nào không thuận lợi không?
Vệ Ấu Lan chớp đôi mắt đẹp, lắc đầu đáp:
- Không có, cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.
Mục Lương bình thản nói: - Ngươi là ta nhìn lớn lên, năng lực làm việc không thành vấn đề, chờ khu bắc thành xây xong, sẽ lưu phòng ở lại cho người nhà của n8Øươi.
Vệ Ấu Lan nghe vậy trừng lớn hai mắt, sốt ruột nói:
- Bệ hạ, cái này quá quý trọng rồi.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Đây không chỉ là quyết định của ta mà còn là ý tưởng của Thấm Lan, là sự khen ngợi đối với ngươi. Nếu muốn con ngựa béo tốt thì sao có thể keo kiệt cỏ xanh, tương tự, nếu muốn nhân viên làm việc nỗ lực thì phúc lợi đãi ngộ cũng phải tốt mới được.
- Bệ hạ, chuyện này thật sự quá quý trọng.
Trong lòng Vệ Ấu Lan tràn đầy cảm động.
Cô biết giá phòng của khu vực mới, xem giá phòng ở khu đông thành sẽ biết, ít nhất cũng bán được trăm vạn đồng Huyền Vũ. - Nhà ngươi có mấy người? Mục Lương thuận miệng hỏi.
- Bốn người.
Vệ Ấu Lan vô thức trả lời theo bản năng.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:
- Ừm, vậy ta sẽ sai người lưu vài căn nhà cho các ngươi.
- Hả? Vệ Ấu Lan sững SỜ, sao lại còn lưu tới tận vài căn rồi? - Thấm Lan đã từng đề cập với ta rằng ngươi rất nỗ lực trong công việc, chia sẻ rất nhiều áp lực cho cô ấy. Mục Lương cười nói:
- Ta và cô đều sai người để lại cho ngươi mấy phần Sinh Mệnh Trà cấp 2, mấy ngày nữa sẽ có người đưa tới chỗ ngươi.
Từ trước đến nay, hắn đối đãi với người của mình chỉ có tốt hơn, không hề có lúc không tốt.
Vệ Ấu Lan hoàn toàn ngây người, Sinh Mệnh Trà cấp 2, đó là thứ mà người có tiền cũng không mua được, chỉ có trải qua hội đấu giá bảy ngày sau và trả giá cao nhất mới có được nó.
Cô lắp bắp nói:
- Bệ hạ, ta...
- Cố gắng làm việc, đừng cho ta thất vọng, nhưng mà vẫn phải chú ý đến sức khỏe. Mục Lương ôn hòa mở miệng, đôi mắt thâm thúy mang theo lực lượng làm cho người ta tin phục.
- Vâng, ta nhất định sẽ nỗ lực.
Vệ Ấu Lan hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên kiên định.
Mục Lương khoát tay, nói: - Đi làm việc đi.
- Vâng. Vệ Ấu Lan gật đầu thật mạnh, vành mắt đỏ lên rời khỏi thư phòng.
Cung điện.
Linh Nhi đang thử lễ phục mới mà mình sẽ mặc ở trong lễ trưởng thành.
Đó là một chiếc váy dài màu vàng nhạt, thiết kế một vai hoàn mỹ thể hiện phần vai xinh đẹp, phần eo váy được thắt lại cũng làm vóc người càng thêm thướt tha. Tiểu Mật lùi lại hai bước, quan sát trang phục của cô gái tỉnh linh, cảm thán nói: - Công chúa Linh Nhi thật là xinh đẹp.
Linh Nhi thanh thúy hỏi:
- Cha sẽ thích như vậy phải không?
- Chắc chắn rồi, váy này là do bệ hạ chọn.
Tiểu Mật nói với giọng điệu xác định. - Vậy là tốt rồi.
Linh Nhi cười tươi như hoa.
Cô chớp đôi mắt màu vàng óng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mật, lại hỏi:
- Hai ngày này cha đang làm cái gì?
Tiểu Mật ngây thơ đáp:
- Hai ngày này bệ hạ tương đối bận rộn, muốn xây dựng khu bắc thành và khu nam thành, đều là trời sắp tối mới có thể trở về. Hai ngày này Mục Lương đều là đi sớm về muộn, cơm trưa đều không giải quyết ở cung điện, chỉ có bữa sáng và bữa tối mới xuất hiện.
Linh Nhi bĩu môi nói thầm: - Được rồi, cha cũng quá vội vàng.
Tiểu Mật dịu dàng hỏi:
- Điện hạ nhớ bệ hạ sao? Linh Nhi thanh thúy nói: - Chỉ là muốn để cho cha nhìn dáng vẻ của ta trong chiếc váy này thôi.
- Ngày mai bệ hạ sẽ thấy nha.
Tiểu Mật trấn an nói. Ngày mai sẽ là lễ trưởng thành của cô gái tỉnh linh. - Cũng đúng.
Linh Nhi khẽ hất hàm.
Cô trở về phòng thay quần áo, cởi váy trên người xuống, giao cho tiểu hầu gái cất giữ.
Cô gái tỉnh linh rời khỏi Thiên Điện đi về phía chính sảnh, dọc theo đường đi các tiểu hầu gái đều dừng lại chào hỏi cô. Linh Nhi hiện tại rảnh rỗi sẽ biến thành hình người sinh hoạt cùng mọi người trong cung điện, bắt đầu thích ứng với bầu không khí sinh hoạt cùng nhau này.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đồ Tư Lệ Na vừa trở về từ bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau với Linh Nhi.
Cô mới tan tầm trở về từ Trường Học, xế chiều hôm nay không có gið lên lớp. - Xin chào, tiểu thư Đồ Tư Lệ Na.
Linh Nhi cười nói tự nhiên chào hỏi.
Đồ Tư Lệ Na khẽ khom người hành lễ:
- Xin chào công chúa điện hạ.
Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi Thế Giới Thụ kết thúc tiến hóa.
Linh Nhi đánh giá Đồ Tư Lệ Na, đột nhiên nói:
- Kỷ quái, sao ngươi chỉ có thể sống năm mươi năm thế:
Đồ Tư Lệ Na khẽ nhúc nhích miệng, cho rằng Mục Lương nói cho cô gái tính linh.
Cô thuận miệng giải thích: - Đây là sự bài xích của thế giới đối với ta ~ - Thì ra là vậy.
Linh Nhi chớp đôi mắt màu vàng óng.
Cô giơ tay lên, phóng xuất ra một luồng ý niệm dung nhập vào thế giới vương quốc Huyền Vũ, trật tự thiên địa mới xuất hiện.
= Ông ~~~
Một luồng lực lượng vô hình rơi vào trên người Đồ Tư Lệ Na, bao phủ cả người cô lại.
Đô Tư Lệ Na chớp chớp mắt, ánh mắt mờ mịt trong khoảnh khắc.
Linh Nhi buông tay xuống, hời hợt nói:
- Được rồi, bây Øiờ ngươi có thể sống đến lúc tự nhiên chết đi, nhưng nếu rời khỏi vương quốc Huyền Vũ thì vẫn sẽ chết trước năm mươi tuổi.
Đồng tử của Đô Tư Lệ Na run lên vài cái, ngạc nhiên hỏi:
- Thật vậy sao?
Linh Nhi ngạo nghễ nói: - Đương nhiên, nơi này là thế giới của ta và cha, thế giới bên ngoài không thể can thiệp vào chúng ta.
Vẻ mặt của Đồ Tư Lệ Na lộ ra về chấn động, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ thể biến hóa, cỗ cảm giác vô lực trong cơ thể đã bị áp chế, Chương 3453: Đây Là Thế Giới Bài Xích Ta ...
- Nhớ kỹ, không thể rời khỏi vương quốc Huyền Vũ, nếu không ngươi sẽ không thể sống đến 50 tuổi.
Linh Nhi đặn dò.
Vẻ mặt của Đồ Tư Lệ Na trở nên kiên định, gằn từng chữ:
- Không được, ta muốn đi Đảo Thất Lạc.
- Thật cố chấp.
Linh Nhi bất mãn nói.
Đồ Tư Lệ Na nói với giọng điệu kiên định:
- Đó là tổ địa của gia tộc, là tâm nguyện của cha mẹ ta, ta phải trở về.
- Tuy ngươi thôi.
Linh Nhi phất tay.
- Cảm ơn.
Đồ Tư Lệ Na hít một hơi thật sâu, xoay người muốn TỜI đi.
- Chờ đã.
Linh Nhi đột nhiên lên tiếng gọi lại. Đồ Tư Lệ Na dừng bước, nghi hoặc quay đâu nhìn về phía cô gái tinh linh. Linh Nhi tiến lên trước, giơ tay lên điểm vào trán của đối phương, lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc bao trùm cả nữ nhân.
- Ông ~~~
Đồ Tư Lệ Na lộ ra thần sắc nghi nøờ, mờ mịt nhìn cô gái tính linh.
Linh Nhi buông tay xuống, trong trẻo nói: - Được rồi, như vậy đến lúc ngươi rời khỏi vương quốc Huyền Vũ thì cũng có thể sống lâu thêm mười năm.
Đôi môi của Đồ Tư Lệ Na khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn chỉ có thể phun ra một câu cảm ơn:
- Cảm ơn ngươi.
Linh Nhi khoát khoát tay, xoay người đi ra bên ngoài. Cô là sủng nhi sinh mệnh, có thể nhìn thấu lòng người, nữ nhân trước mắt không phải phần tử xấu. Đồ Tư Lệ Na ngây người tại chỗ hồi lâu, sau khi hoàn hồn thì mới không tiếng động thở dài, suy nghĩ đi tới Đảo Thất Lạc trong lòng không thay đổi.
Khi bóng đêm gần buông xuống, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt trở về cung điện.
- Bệ hạ đã trở về.
Nhóm tiểu hầu gái bước nhanh tới nghênh đón. Mục Lương thuận miệng hỏi:
- Chuẩn bị xong bữa tối chưa?
- Sắp xong rôi ạ.
Ba Phù thanh thúy nói.
- Ừm, ta đi rửa mặt một GÓT,
Mục Lương bỏ lại một cầu rồi xoay người trở về thư phòng.
Hắn ở khu bắc thành cả một buổi sáng, xây xong toàn bộ nhà lầu, đường phố, hệ thống thoát nước. Chờ qua lễ trưởng thành của Linh Nhi thì lại bắt đầu xây dựng khu nam thành. Sau khi hoàn thành xây dựng hai mảnh khu vực này thì hội đấu giá cũng sẽ bắt đầu, sau đó hắn sẽ đi xử lý chuyện Ma Pháp Thân.
- Diêu Nhi còn chưa trổ về sao?
Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi. - Vẫn chưa ạ. Ba Phù khẽ gật đầu.
Diêu Nhi và Hồ Tiên đi cửa hàng lá trà ở khu đông thành, hỗ trợ giải quyết vấn đề lá trà cân thiếu gây ảnh hưởng tới danh dự.
- Chúng ta đã trổ về rồi. Tiểu hầu gái vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên giọng nói của Diêu Nhi.
- Cộp cộp ~~~
Hồ Tiên và tiểu hầu gái một trước một sau đi vào chính sảnh cung điện, phía sau còn có Nguyệt Phi Nhan vừa vặn cùng lúc trở về.
- Hồ Tiên nương nương đã trở về.
- Mọi người vất vả rồi ~~~ Các tiểu hầu gái tiến lên hỗ trợ cởi Khôi Giáp Chu Tước trên người cô gái tóc đỏ, còn sản sóc đưa một ly Sinh Mệnh Trà giải khát. Hồ Tiên quyến rũ hỏi:
- Bệ hạ nhà các ngươi trở về chưa? - Trở về rồi ạ, bệ hạ đang rửa mặt.
Ba Phù ngoan ngoãn đáp. Hồ Tiên gật đầu một cái, ngước mắt nhìn về phía tiểu hầu gái, nói:
- Ba Phù, ngày hôm nay ta muốn ăn chút đồ ăn chua. Ba Phù nghiêng đầu nói:
- Muốn ăn chua à, vậy ta làm thêm món cải trắng chua cay được chứ? - Không đủ chua.
Hồ Tiên bất mãn nói.
- Vậy canh rau dưa chua cay?
Ba Phù chớp mắt dò hỏi ý kiến.
Canh rau dưa chua cay chính là dùng rau xanh, quả chua và cà chua trộn chung với nhau rồi nấu thành canh, vị chua rất khai vị.
Hồ Tiên hài lòng nói: - Được, ta muốn ăn chua gấp đôi.
Thanh Vụ đột nhiên lên tiếng:
- A, Hồ Tiên nương nương muốn ăn chua? Bệ hạ từng nói chua là nam cay là nữ, lẽ nào trong bụng của ngài là vương tử?
- Ngày hôm qua ta còn muốn ăn cay đây này.
Hồ Tiên liếc nhìn tiểu hầu gái một chút.
- Vậy có khi nảo là long phượng thai hay không? Đôi mắt đẹp của Thanh Vụ trừng lớn hơn.
Khóe mắt của Hồ Tiên giật một cái, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy long phượng thai giống như cũng không tệ.
- Long phượng thai, cái này có khả năng....
Vẻ mặt của Ba Phù cũng trở nên nghiêm túc.
- Nhanh đi nấu canh rau dưa chua cay đi.
Tiểu Mật thúc giục.
Ba Phù gật đầu, vui về nói: - Được rồi!
Hồ Tiên giơ tay lên nâng trán, quyến rũ nói:
- Chỉ là đột nhiên muốn ăn chua mà thôi, các ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, sao mà còn khẩn trương hơn cả Mục Lương thế.
- Bệ hạ mới là người quan tâm nương nương Hồ Tiên nhất. Thanh Vụ nghiêm túc nói. Đám người An Kỳ gật đầu đông ý:
- Đúng rồi nha, mỗi ngày bệ hạ đêu phải kiểm tra tình huống cơ thể của nương nương mới yên tâm. Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên sáng lên, trong lòng vui vẻ.
Chủ Thành. Hôm nay là lễ trưởng thành của công chúa vương quốc Huyền Vũ, buổi sáng Chủ Thành đã náo nhiệt hẳn lên.
Hai bên đường Chủ Thành là đủ loại cờ màu tung bay, quảng trường còn có các loại biểu diễn miễn phí, chúc mừng công chúa thành niên.
Trước cửa Đại Hội Đường, từng chiếc xe hơi dừng lại. Người từ trên xe bước xuống đêu được mời tới tham gia lễ trưởng thành, tất cả đều là quý tộc và phú thương của các đại VƯƠng quốc.
Vương quốc Huyền Vũ không có quý tộc, chỉ có vương thất Khu Vực Trung Ương.
Cửa xe mở ra, Lãng Hương dẫn theo làn váy bước xuống, phía sau là Tế Nhĩ Nạp.
- Cha, hôm nay thật là nhiều người.
Lãng Hương cảm thán nói. Tề Nhĩ Nạp lạnh nhạt mở miệng:
- Tất cả đều nể mặt Mục Lương, cũng là muốn kết Øiao với công chúa mới, tạo quan hệ tốt với vương quốc Huyền Vũ.
- Cha bảo ta tới đây, chẳng lẽ cũng là muốn ta tạo quan hệ tốt với công chúa Linh Nhi sao?
Lăng Hương quay đầu nhìn về phía cha mình.
- Khụ khụ, chuyện này không có chỗ xấu đối với ngươi. Tẻ Nhĩ Nạp ho khan hai tiếng nói.
Hắn biết thực lực của vương quốc Huyền Vũ, có quan hệ tốt với công chúa Linh Nhi, tương lai có việc muốn nhờ cũng có thêm phương pháp, khi làm giao dịch cũng có thể nhận được ưu đãi lớn hơn.
- Ta biết rồi.
Lãng Hương b1u môi, thật ra trong lòng cũng muốn làm bạn với Linh Nhi.
Cô rất thích nước hoa vương quốc Huyền Vũ, nhưng rất nhiều nước hoa đều là bản giới hạn, thuộc về loại có tiền cũng rất khó mua được, nếu như tạo mối quan hệ tốt với Linh Nhi, sau này có thể dễ dàng mua nước hoa hơn.
- Vào đi thôi.
Tề Nhĩ Nạp vỗ vỗ vai con gái, cất bước đi về phía cửa chính Đại Hội Đường.
Trên đường không ngừng có người chào hỏi, là các quý tộc và phú thương của các vương quốc khác. Tề Nhĩ Nạp nhàn nhạt gật đầu đáp lại, ưỡn thẳng lưng đi vào Đại Hội Đường cùng con øái.
Hai người lấy ra thiệp mời, chẳng mấy chốc đã có nhân viên tiến tới dẫn đường, đón hai người vào bên trong hội trường.