Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 925 - Chương 3472: Một Kế Hoạch To Gan (2)

Chương 3472: Một Kế Hoạch To Gan (2) Chương 3472: Một Kế Hoạch To Gan (2)Chương 3472: Một Kế Hoạch To Gan (2)

Linh Nhi chớp đôi mắt đẹp màu vàng kim, cầm bình lưu ly trên sân khấu, khóe môi cong lên nói:

- Nếu không có ai ra giá thì buổi đấu giá hôm nay đến đây kết thúc.

- XÔn xao

Toàn trường náo động, mọi người mấy lần mở miệng muốn giữ lại, nhưng nghĩ đến trong túi không có tiền, cũng đều dẹp suy nghĩ.

Linh Nhi thu hết tất cả những điều này vào trong mắt, ánh mắt lóe lên nói:

- Buổi đấu giá tiếp theo sẽ tổ chức vào nửa năm sau, mong là có thể gặp lại các vị lần nữa.

- Nửa năm à...

Đám người Tề Nhĩ Nạp như đang suy nghĩ cái gì, đây là nhắc nhở nữa năm sau bọn họ sẽ lại bán đấu giá Nước Suối Sinh Mệnh à?

Linh Nhi nhìn quanh đám người một chút, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Hội đấu giá đã kết thúc, nhắc nhở các vị một câu, khi còn ở trongø vương quốc Huyền Vũ thì không được trái với hiến pháp, mặc kệ bất kỷ thân phận øì.

Không ít người nghe vậy thì ánh mắt trở nên nặng nề, bọn họ đều nghe ra ý tứ trong lời nói của cô gái tinh linh, chính là không hy vọng bọn họ tiến hành hành động đen ăn đen ở trong vương quốc Huyền Vũ, nếu không thì cho dù là quốc vương cũng sẽ bị bỏ tù.

Linh Nhi không đợi mọi người nói gì, cơ thể đã hóa thành một mảnh kim quanø biến mất.

Không ít người há hốc mồm nhìn một màn này, qua vài giây vẫn không thể khép miệng lại được.

Lân này có không ít người tham gia buổi đấu giá, đã có hai phần ba người tay không mà về, vật phẩm bán ra đều rất quý hiếm, bọn họ không đoạt qua được những người giàu có hơn.

Trong phòng riêng, Linh Nhi đột nhiên xuất hiện. - Cha, ta biểu hiện như thế nào?

Linh Nhi nhẹ nhàng đi lên trước, ngồi ở bên cạnh Mục Lương.

- Rất tốt, không làm cho ta thất vọng.

Mục Lương cười một tiếng. - Vậy là tốt rồi.

Linh Nhi thân mật khoác tay của hắn.

Cô lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nÓI:

- Chỉ là không bán được Nước Suối Sinh Mệnh, kiếm ít rất nhiều.

- Tiền là không bao giờ đủ, từ từ sẽ đến thôi.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Bọn họ không thể lấy ra được 30 ức 50 triệu đồng Huyền Vũ ngay lập tức, trừ phi là mấy vương quốc hợp tác, cùng nhau mua Nước Suối Sinh Mệnh.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói. - Nếu bọn họ hợp tác, mua được Nước Suối Sinh Mệnh sẽ thuộc về ai?

Linh Nhi chớp đôi mắt đẹp hỏi.

Ly Nguyệt lắc đầu, thanh thúy nói:

- Vấn đề này rất khó giải quyết, cho nên bọn họ không có khả năng hợp tác với nhau.

Linh Nhi chậm rãi gật đầu, quay đầu lại hỏi: - Cha, có phải cha biết bọn họ mua không nổi hay không?

Mục Lương hơi nhướng mày, hỏi ngược lại:

- Làm sao ngươi biết?

Linh Nhi nói ra suy đoán của mình:

- Sinh Mệnh Trà cấp 1 cũng đã làm cho rất nhiều người không mua nổi rồi, khi cha định giá thì cũng đã điều tra qua của cải của những vương quốc và cửa hàng này rồi. Mục Lương øật đầu nói:

- Đúng là ta đã điều tra qua, nhưng không loại trừ bọn họ còn che giấu tài phú, cho nên ta mới muốn dùng Nước Suối Sinh Mệnh để dò xét, nếu có thể bán ra thì coi như chúng ta kiếm lời, bằng không thì coi như là hàng trưng bày.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Sự thật chứng minh, 30 ức đối với bất kỳ một vương quốc nào mà nói, trong thời gian ngắn đều không lấy ra được.

Mục Lương mỉm cười từ chối cho ý kiến, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô gái tóc trắng.

Hắn ôn hòa nói:

- Trở về đi, nhớ phái người theo dõi bọn họ, không được sinh sự ở trong Vương quốc.

- Nhóm Ny Cát Sa và Ngải Ly Na đã an bài xong xuôi. Ly Nguyệt trả lời một câu. Mục Lương không hy vọng đám người vương thất quý tộc và phú thương kia xảy ra chuyện ở vương quốc Huyền Vũ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của buổi đấu giá.

Nếu như sau này lại tổ chức buổi đấu giá thì bọn họ sẽ lo lắng bị giết người cướp của, không dám tới tham gia thì làm sao bây giỜ.

Mục Lương quay đầu nói: - Ứm, khi cần thiết có thể cung cấp phục vụ xuất cảnh bí mật cho bọn họ, nhưng phải thu phí dụng.

- Có lẽ chúng ta có thể để bọn họ làm mồi nhử, dẫn dắt người của Bất Hủ Chúng xuất hiện.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên.

- Ngươi an bài là được. Mục Lương cười khẽ, gật đầu.

Sinh Mệnh Trà cấp 1 quả thật rất có sức hấp dẫn đối với tổ chức như Bất Hủ Chúng, vì vậy có khả năng cao bọn họ sẽ ra tay với các khách mời.

Trong chính sảnh cung điện.

Đám người Mục Lương và Ly Nguyệt vừa mới trở về, thấy Hồ Tiên, Nguyệt Thấm Lan, Mễ Nặc ngôi cùng một chỗ, trong tay cầm len sợi đang đan dệt áo lông.

- Đang bận rộn gì vậy? Mục Lương ôn hòa hỏi. - Không có chuyện ø làm, chỉ là học đan áo lông với Tiểu Nặc thôi.

Hồ Tiên quyến rũ nói. Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

- Đan cho ai?

Hồ Tiên giơ lên áo len mới dệt được bốn hàng, cười hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Mục Lương nhìn lướt qua, có thể thấy được đó là vạt áo lông, chỉ rộng hơn một bản tay người trưởng thành, hiển nhiên không phải là dành cho người lớn. - Cho đứa trẻ còn chưa sinh ra?

Hắn hỏi.

- Đúng vậy.

Hồ Tiên cười quyến rũ một tiếng.

Cô chớp chớp đôi mắt màu đỏ rực, khóe môi cong lên trêu ghẹo nói:

- Ngươi cũng muốn à? Mục Lương đi lên trước, địu dàng nói:

- Ta không muốn ngươi quá mệt mỏi, việc này để cho mấy người Tiểu Tử đi làm là được rồi.

Hồ Tiên lắc đầu, thanh thúy nói:

- Trời lạnh, dù sao cũng không có chuyện làm, áo lông mình đan có cảm giác thành công.

Hai ngày này không đi Thành Buôn Bán Sơn Hải, Tố Cẩm đang phụ trách chuyện làm ăn, cô chỉ là ngầu nhiên đi qua, sau này số lần đi còn có thể giảm bớt.

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã øật đầu.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ta tự đan hai kiện, cộng thêm những quần áo mà Tiểu Nặc chuẩn bị trước đó đã đủ cho đứa bé mặc khi còn nhỏ.

- Cũng tốt, coi như là giết thời gian.

Mục Lương cười gật đầu. Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:

- Bán đấu giá như thế nào, vân thuận lợi chứ, cái øì cũng đấu giá ra rồi à? Linh Nhi thanh thúy nói:

- Coi như thuận lợi, nhưng Nước Suối Sinh Mệnh thì lưu lại cho lần đấu giá sau. Trên mặt Nguyệt Thấm Lan lộ ra thân sắc quả nhiên là thế, gật đầu nói: - Cũng bình thường thôi, 30 ức 50 triệu đồng Huyền Vũ, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không lấy ra được.

Trước đây khi cô nghe thấy định giá Nước Suối Sinh Mệnh của cũng hoài nghi Mục Lương cố ý không muốn bán ra, dù sao thì giá cả kia dưới cái nhìn của cô cũng là quá cao.

- Không vội, sau này sẽ có người mua được.

Mục Lương nói không chút để ý.
Bình Luận (0)
Comment